Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 386
Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:07:02
Lượt xem: 139
[Tôi tới rồi đây.]
Cây non mini vốn có hình dáng đại thụ cao vút đã biến trở lại hình dáng mini, nó vác bọc đồ còn to hơn thân thể của mình thở hổn hà thở hổn hển đi về phía hổ trắng lớn.
Hổ mẹ khẽ giật giật lỗ tai lông lá và híp mắt nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy cây non mini đang lạch bạch chạy tới đây như một đồ ngốc, nó ghét bỏ l.i.ế.m lông quanh miệng.
Cây non mini còn đắm chìm trong niềm vui thu hoạch tinh hạch, hoàn toàn không chú ý tới sự ghét bỏ của hổ trắng lớn.
[Hổ trắng lớn ơi, nhìn này!]
[Đây là tinh hạch mà tôi đào được đó!]
Nó biết hổ trắng lớn và hổ trắng nhỏ đều không thích đào tinh hạch, cho nên nó nhận thầu hết công việc đào tinh hạch này. Lúc này nó vừa đào được nhiều tinh hạch như vậy, lập tức chạy tới khoe khoang.
Đáng tiếc là cây non mini đã chọn sai đối tượng, hổ mẹ hoàn toàn không định đáp lại nó, thấy nó đắc ý như vậy thì dứt khoát nhắm mắt lại.
Cây non mini: "..."
Nó không nhụt chí, ánh mắt lại nhìn về phía hổ trắng nhỏ đang nhắm mắt không biết đang làm gì. Nó khẽ rung lá trên cây, nhạy bén cảm nhận được hơi thở của hổ trắng nhỏ lúc này giống như có xu hướng trở nên mạnh mẽ hơn.
Bỗng dưng nó nghĩ tới cái gì đó, trong lòng dâng lên sự mừng rỡ, nó mạnh dạn hơn, dùng cành non mềm mại của mình nhẹ nhàng chọc chọc vào hổ trắng lớn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cây non mini chọc một cái rồi nhanh chóng thu cành của mình lại, sợ bị hổ trắng lớn cào.
Hổ mẹ lười biếng mở mắt, đôi mắt hổ màu lam nhạt mang theo tia dò hỏi nhìn cây non mini.
[Hổ trắng nhỏ làm sao vậy?]
[Có phải là sắp đột phá không?]
[Tôi cảm giác hơi thở của cô ấy đạt đến đỉnh cao của cấp 7 rồi.]
Mặc dù cây non mini tự hào là mình đột phá nhanh hơn hổ trắng nhỏ, nhưng hòa nhập với xã hội loài người lâu như vậy, nó sớm đã xem đám hổ trắng nhỏ như người một nhà. Người một nhà sắp đột phá, chắc chắn là nó vui mừng rồi!
Hổ mẹ nhìn thoáng qua nhóc con nhà mình, đáy mắt đầy sự dịu dàng.
Sau đó, nó thu hồi ánh mắt và khẽ gật đầu với cây non mini.
[Vậy thì tốt quá rồi.]
[Hổ trắng nhỏ chắc chắn sắp lên cấp 8.]
Trong lòng hổ mẹ cũng rất mừng cho nhóc con của mình.
Kiều Nghệ vẫn không biết ma ma của mình và cây non mini đang thảo luận chuyện thăng cấp của cô, cô đang suy nghĩ nên đột phá cấp 8 như thế nào, nhưng luôn cảm thấy còn thiếu một cái gì đó.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể điều phối tốt dị năng, từ từ mở mắt ra.
Cô hơi giật mình khi vừa mở mắt ra thì thấy hổ mẹ và cây non mini đang nhìn mình, sau đó lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Ma ma! Tiểu Thụ!" Kiều Nghệ còn ngước mắt tìm bóng dáng của Người đẹp ốm yếu, nhưng không nhìn thấy anh đâu, cũng không thấy Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đâu cả.
Họ đi đâu rồi nhỉ?
Kiều Nghệ sờ lên cằm: "Ma ma, hai người có biết đám Người đẹp ốm yếu đi đâu không?"
Hổ mẹ chỉ chỉ vào tòa nhà hoàn hảo cách đó không xa.
Kiều Nghệ hiểu ra: "Họ tới đó sao?"
Kiều Nghệ hiểu ra khi nhận được cái gật đầu khẳng định của hổ mẹ, cô đứng dậy đảo mắt qua đống hỗn độn trước mắt. Cô không định đi tìm Người đẹp ốm yếu, ánh mắt rơi vào người của dị năng giả hệ tinh thần cấp 6 liên thủ với Ninh Tuyết trước đó.
"Rống?"
Chú ý tới ánh mắt của nhóc con, hổ mẹ ngẩng đầu cọ vào tay của Kiều Nghệ, gầm nhẹ một tiếng để bày tỏ sự thắc mắc.
"Không có gì, con chỉ đang nghĩ đến một số chuyện thôi." Kiều Nghệ l.i.ế.m liếm đôi môi hơi khô khốc, trước đó chạm đến ranh giới của đột phá cấp 8 là bởi vì dị năng giả hệ tinh thần cấp 8 kia, không biết nếu như dị năng giả hệ tinh thần cấp 8 đó ra tay, liệu có thể làm cho mình lĩnh hội sâu sắc hơn được không?
Chậc, đáng tiếc bây giờ Ninh Tuyết không ở đây, nếu không có thể bảo họ đi cùng.
Cô cũng không chờ đợi thêm được nữa, muốn mau chóng nghiệm chứng suy đoán của mình nên cất bước đi về phía anh chàng dị năng giả hệ tinh thần cấp 6 kia.
Trương Đình đang bận đào tinh hạch thì đột nhiên cảm giác ánh sáng tối sầm lại, anh ta ngẩng đầu thấy cô gái xinh đẹp với đôi mắt màu lam và mái tóc trắng như tuyết tên là Kiều Nghệ, cô còn dẫn theo một con hổ trắng lớn xinh đẹp và cây non mini trông rất là đáng yêu đứng ở trước mặt mình.
Anh ta không biết cô gái xinh đẹp này muốn làm gì, nhưng cặp mắt hổ lười biếng kia nhìn chằm chằm khiến anh ta không khỏi cảm giác lạnh sống lưng. Trương Đình nặn ra nụ cười cứng ngắc, đang định hỏi cô muốn làm gì thì đối phương lại mở miệng trước.
"Anh tên là gì?" Kiều Nghệ đánh giá dị năng giả hệ tinh thần cấp 6 trước mắt, trông anh ta có lẽ chỉ khoảng ngoài ba mươi tuổi, ngũ quan cân đối, hai hàng lông mày lộ ra cảm giác chính trực: "Tôi tên là Kiều Nghệ."
"Trương Đình." Trương Đình dừng một lát rồi nói: "Chào cô, xin hỏi là có chuyện gì không?"
"À, đúng là có một vài việc nhỏ muốn nhờ anh giúp." Kiều Nghệ cười ngượng ngùng: "Dị năng của anh khôi phục thế nào rồi?"
Trương Đình cũng không biết mình có thể giúp được gì cho Kiều Nghệ, sau khi nghe cô hỏi thì thành thật trả lời: "Đã khôi phục gần xong rồi."
"Vậy à... Vậy anh có thể tấn công tôi không?"
"Cái gì cơ?" Trương Đình cực kỳ sợ hãi: "Không không không, tôi không thể làm loại chuyện này được!"
"À, anh đừng hiểu lầm." Kiều Nghệ biết mình nói chưa chính xác lắm, đã dọa anh trai này sợ hãi: "Tôi vừa giúp các anh đánh c.h.ế.t Tạ Chấn Kiệt, anh còn nhớ không?"
"Tôi nhớ."
"Lúc đánh nhau với Tạ Chấn Kiệt, tôi mơ hồ cảm thấy mình đã chạm đến thời cơ đột phá, cho nên tôi muốn nhờ anh thử dùng lực tinh thần tấn công tôi." Kiều Nghệ dừng một lát: "Anh đừng sợ, tôi không sao đâu."
Nói thế nào cô cũng là dị năng giả cấp 7, nếu như bị dị năng giả cấp 6 như Trương Đình đánh bại, chẳng phải là rất mất mặt sao? Cho dù hổ mẹ không phản ứng thì cây non mini cũng sẽ cười nhạo cô! Kiều Nghệ sẽ không để nó có cơ hội này!
Trương Đình nghe xong thì tâm trạng căng thẳng cũng dịu lại, anh ta cũng muốn giúp Kiều Nghệ chuyện này, nhưng vẫn lo lắng hỏi: "Thật sự không sao chứ?"
Anh ta biết Kiều Nghệ là bạn gái của Thẩm Chi Hủ, người đàn ông đó kinh khủng như vậy... Anh ta không thể trêu vào!
"Đừng sợ, không sao đâu." Kiều Nghệ trấn an anh ta: "Lát nữa anh cứ đánh hết sức, xem có thể đánh tan tấm chắn phòng ngự của tôi hay không nhé."
"Được." Trương Đình gật gật đầu, anh ta suy nghĩ rồi vẫn không nhịn được hỏi: "Tôi đánh liều hỏi một câu, cô là dị năng gì?"
Dị năng của Kiều Nghệ giống dị năng tàng hình, nhưng anh ta cảm thấy không phải.
"Dị năng của tôi ư?" Kiều Nghệ sờ cằm: "Thật ra tôi cũng không biết nó gọi là gì, tôi đặt cho nó một cái tên là dị năng ngăn cách."
Dị năng ngăn cách?
Trương Đình nhíu nhíu mày, tuy là không hiểu nhưng cũng lịch sự không tiếp tục hỏi nữa: "Bây giờ bắt đầu luôn hả?"
"Vâng."
Kiều Nghệ bảo hổ mẹ và cây non mini rời đi, cô cũng lùi về sau ba mét, tâm niệm vừa động, một tấm chắn khổng lồ lập tức bảo phủ cả người cô lại, trong mắt người ở bên ngoài thì cô như đột nhiên biến mất.
"Tôi chuẩn bị xong rồi, anh bắt đầu đi!"
"Được."
Hơi thở của Trương Đình trầm xuống, như Kiều Nghệ nói, anh ta huy động dị năng toàn thân và phóng thích lực tấn công mạnh nhất của mình.
Chỉ nghe bịch một tiếng, đòn tấn công vô hình đánh vào tấm chắn, dư âm của dị năng đẩy lùi mấy dị năng giả ở gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-386.html.]
"Này, sao tôi có cảm giác Trương Đình mạnh hơn nhỉ?"
"Tôi cũng cảm thấy vậy, chắc chẳng bao lâu nữa Trương Đình cũng tiến vào hàng ngũ cấp 7 thôi."
"Mộ Mộ, tôi cũng phải nỗ lực!"
"Tôi cũng thế!"
Vào thời khắc đòn tấn công của Trương Đình rơi vào tấm chắn của Kiều Nghệ, cô lại lần nữa cảm thấy thời cơ đột phá. Cô mặc kệ tình hình lúc này như thế nào mà khoanh chân ngồi xuống, thu hồi tấm chắn phóng thích ra bên ngoài lại và đắm chìm trong cảm giác kỳ diệu đó.
Trương Đình tiêu hao hơn phân nửa dị năng nên có hơi vô lực ngồi xổm xuống, thấy Kiều Nghệ không sao, anh ta mới thở ra một hơi.
Cây non mini nhìn hổ trắng nhỏ, lại nhìn người đàn ông tên là Trương Đình, nó suy nghĩ rồi đi qua chủ động giao lưu với anh ta.
[Anh vẫn ổn chứ?]
Con người Trương Đình co lại, có hơi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cây non mini đang dùng chữ nghĩa giao lưu với mình.
"Mi... Biết chữ hả?"
Trương Đình chỉ biết là Thẩm Chi Hủ có nuôi một gốc thực vật biến dị cấp 8, nhưng không biết cái gốc thực vật biến dị này lại có thể giao lưu với con người, hơn nữa còn biết ghép chữ!
Điều này hoàn toàn đổi mới thế giới quan của Trương Đình, sửng sốt thật lâu cũng không phản ứng được.
Cây non mini thấy dáng vẻ “chưa trải sự đời” này của Trương Đình thì vô thức muốn bĩu môi, song ý thức được lúc này mình không có miệng chỉ có thể rung lá cây để biểu đạt cảm xúc của mình.
[Cây nhưng là cây có văn hóa!]
[Tôi còn có tên là Kiều Thụ!]
He he he, đây là tên mà hổ trắng nhỏ đặt cho tôi đó.
Cây thích!
Kiều, Kiều Thụ?
Trương Đình hơi sửng sốt, vô thức nhìn về phía Kiều Nghệ.
Gốc thực vật biến dị này họ Kiều chứ không phải họ Thẩm, có phải chứng tỏ... thật ra thực vật biến dị này là Kiều Nghệ nuôi ư?
Cảm xúc của Trương Đình thay đổi rất nhanh, ngoài mặt lộ ra nụ cười lịch sự.
"Chào Kiều Thụ, ta là Trương Đình."
[Cây biết rồi.]
[Chờ thần c.h.ế.t trở về đã.]
[Tôi bảo anh ấy cho anh tinh hạch để bổ sung dị năng.]
"Thần chết... Là ai?"
Cây non mini: "!"
Tiêu rồi! Để lộ tên gọi của thần c.h.ế.t rồi!
Cây non mini vội vàng đáp lại.
[Không được kể những gì chúng ta vừa nói cho Thẩm Chi Hủ đâu nhé!]
Trương Đình: "..."
Chậc, hình như anh ta đã biết thần c.h.ế.t là chỉ người nào rồi.
Thấy cây non mini trông có vẻ hung dữ, anh ta cũng không dám thách thức ranh giới cuối cùng của nó, nói: "Được, ta không nói đâu."
[Ừ]
[Anh là người tốt.]
[Tôi sẽ bảo Thẩm Chi Hủ cho anh tinh hạch.]
He he he, dù sao tinh hạch cũng không phải của tôi nên tôi không đau lòng đâu.
Trương Đình thấy thế thì vội vàng xua tay muốn từ chối, giây tiếp theo, một luồng khí mạnh mẽ cấp 8 ùn ùn kéo đến, hô hấp của anh ta bỗng nhiên trì trệ.
"A!"
"Cuối cùng tôi cũng đột phá rồi!"
Theo tiếng hét vui mừng của Kiều Nghệ, đám Thẩm Chi Hủ họ cũng thắng lợi trở về.
"Ngao Ngao, chúc mừng."
"Ôi, Người đẹp ốm yếu, các anh về rồi!"
"Tiểu Nghệ lợi hại quá, cấp 8 rồi." Cố Hựu Kỳ cười híp mắt chúc mừng.
Kiều Nghệ mỉm cười ngại ngùng, sau đó nhớ ra gì đó mới nhìn lại phía Trương Đình: "Cảm ơn anh!"
"Không cần cảm ơn, chỉ là tiện tay thôi mà."
Kiều Nghệ lại không nghĩ như vậy, người ta tiêu hao hết dị năng để giúp đỡ mình, sao có thể là tiện tay được chứ?
Phải biết rằng, sau khi tiêu hao hết dị năng thì thân thể sẽ rất khó chịu!
Kiều Nghệ nghĩ như vậy nên nhìn về phía Người đẹp ốm yếu với đôi mắt mong chờ.
Biết ý của cô nên Thẩm Chi Hủ ung dung lấy ra một viên tinh hạch không thuộc tính cấp 7 đưa cho Trương Đình.
"Không không không, tôi không thể nhận được." Trương Đình cuống quít xua tay.
Thẩm Chi Hủ không cho anh ta cơ hội từ chối, ném vào trong n.g.ự.c của anh ta.
Lúc này Cố Hựu Kỳ cũng cười híp mắt đi tới: "Trương Đình nhận lấy đi, không cần khách sáo với họ đâu."
Thấy Cố Hựu Kỳ cũng nói như vậy, anh ta cũng chỉ đành nhận lấy tinh hạch, bàn tay cầm tinh hạch cũng hơi run rẩy.
Tinh hạch cấp 7 đó, ông trùm Thẩm Chi Hủ này thật đúng là hào phóng.
"Người đẹp ốm yếu, vừa nãy các anh làm gì vậy?" Khi hỏi Kiều Nghệ còn chú ý tới hàng trăm người cả nam cả nữ xanh xao vàng vọt đi theo phía sau bọn họ, mặc dù sắc mặt của họ không giống nhau, nhưng có thể cảm nhận được sự vui mừng khôn xiết toát ra trên người bọn họ.
Những người này đến từ đâu vậy?
Kiều Nghệ tò mò quan sát những người này.
Thẩm Chi Hủ kể đơn giản về chuyện xảy ra sau khi bọn anh rời đi.
Kiều Nghệ nghe xong thì càng căm ghét căn cứ Thần Quyến sâu sắc hơn, cũng may lúc này căn cứ Thần Quyến đã bị phá hủy, sẽ không còn người sống sót bị chúng hãm hại nữa!
Những dị năng giả được cứu ra cũng biết điều đó, cảm nhận được sự tự do đã mất từ
lâu, lúc này mới cảm giác thật sự đã thoát ra được!