Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 412
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:15:47
Lượt xem: 114
Thẩm Chi Hủ thấy cô đỏ mặt xấu hổ thì cũng ngậm miệng lại ngay.
Sau một màn này, Kiều Nghệ cũng cảm thấy bụng mình đã no nên không cố chấp đòi ăn nữa.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy dọn dẹp tàn cuộc.
Kiều Nghệ ngồi phịch xuống ghế sô pha cũng không nhúc nhích mà nhìn anh bận rộn trong bếp.
Dần dần, suy nghĩ của cô trôi đi.
Đừng thấy Người đẹp ốm yếu có hơi gầy gò nhưng thực tế anh có dáng người rất đẹp. Nhất là cánh tay kia, chưa kể những đường cong cơ bắp hoàn mỹ, còn vô cùng mạnh mẽ...
Đúng rồi, còn có những múi cơ rõ ràng kia, cảm giác thật sự rất tốt…
Khi đã bắt đầu vận động, mồ hôi sẽ chảy xuống từ cổ đến cơ bụng kia, chưa kể tới nó trông hấp dẫn đến mức nào...
A, dừng lại, dừng lại, dừng lại!
Không được tưởng tượng nữa!
Cứ nghĩ nữa thì người cô sẽ bùng cháy mất!
Đúng vậy, lúc này Kiều Nghệ không chỉ đỏ mặt mà cả người cô còn bắt đầu thấy nóng lên.
Bất cứ ai là người sáng suốt, đều có thể đoán được cô đang nghĩ đến chuyện không đứng đắn nào đó.
Kiều Nghệ cũng sợ bị Người đẹp ốm yếu phát hiện, nên vội lê đôi chân mềm nhũn của mình vào phòng tắm rửa mặt. Dòng nước hơi lạnh tạt vào mặt cô, làm cơ thể đang nóng lên hạ nhiệt đi không ít.
Chẳng qua khi cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, hai má ửng hồng, mặt mày đầy vẻ xuân tình, Kiều Nghệ lại khóc không ra nước mắt.
Toi rồi, mới có một buổi sáng thôi mà sao cô lại đen tối thế này…
***
Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.
Trong ba ngày qua, Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ không hề rời khỏi cửa nhà, mà cả ngày họ đều dính lấy nhau trong phòng ngủ.
Kiều Nghệ cũng sâu sắc cảm nhận được đàn ông đã khai trai đáng sợ đến mức nào, nhất là khứa trông có vẻ gầy yếu này, thể lực đáng sợ thật sự, mỗi khi dây dưa rồi thì người mệt cũng chỉ có mình cô mệt thôi.
Tối hôm nay, sau khi hai người làm xong việc, Thẩm Chi Hủ giúp Kiều Nghệ tắm nước nóng thoải mái rồi bế cô về giường, anh cũng theo sau ôm chặt cô vào lòng, giống như một con rồng hung ác đang bảo vệ bảo vật độc nhất vô nhị của nó.
Kiều Nghệ lười biếng, khóe mắt thoáng thấy đuôi lông mày của người nào đó dính đầy sự thỏa mãn, bèn nhịn không được nói: "Khai thật đi, anh có lén luyện tập sau lưng em không?"
Nếu không thì sao thể lực của anh còn muốn khỏe hơn cô vậy?
Cô là hổ con suốt ngày theo hổ mẹ hổ cha lên núi đấy!
Kiều Nghệ phồng má tỏ vẻ không phục.
Thẩm Chi Hủ nhướng mày, đầu ngón tay ấm áp nhẹ vuốt lấy khóe mắt hiện lên một màu đỏ nhạt quyến rũ sau tràng tình cảm mãnh liệt của cô.
“Thừa nhận thể lực của em không bằng anh khó lắm sao?” Anh cười như không cười.
Quả đ.ấ.m của Kiều Nghệ cứng lại, cô hơi quay đầu đi mở đôi môi bị hôn hơi sưng đỏ ra, gào lên cắn vào cổ tay Thẩm Chi Hủ.
Hơi dùng sức thêm một chút, răng nanh sắc nhọn vẫn đang cố ý mài lướt trên da thịt anh.
Cô khống chế sức lực rất tốt, để Thẩm Chi Hủ không cảm thấy đau đớn song vẫn có thể bộc lộ sự tức giận của mình.
Nào ngờ Thẩm Chi Hủ lại cho rằng hành động này là đang trêu chọc mình, anh cúi đầu áp đôi môi mỏng của mình lên môi cô, lời nói quyến rũ chìm vào giữa môi răng của họ.
"Có vẻ như thể lực của Ngao Ngao rất tốt, vậy mình làm lần nữa đi."
Kiều Nghệ: "!!!"
Cô thầm nghĩ muốn từ chối, nhưng sau ba ngày “giao lưu sâu”. Người đẹp ốm yếu đã thành thạo việc đó nên cô không thể từ chối mà cũng không từ chối được, thế nên đành nằm yên hưởng thụ.
…
"Ưm…"
Sáng sớm tỉnh lại, Kiều Nghệ phát hiện trên giường chỉ còn lại mình cô, vô thức sờ vào mép giường nơi Người đẹp ốm yếu nằm, trống trơn, lạnh lẽo, không biết đã đi bao lâu rồi.
Cô ôm lấy chăn dụi dụi má vào đó.
Hai má cô đỏ hồng lên khi nhớ lại từng khoảnh khắc của đêm hôm qua.
"Chết thật, lại để Người đẹp ốm yếu như ý nữa rồi."
Nhưng Người đẹp ốm yếu giỏi chuyện đó thật...
Nếu không phải biết anh cũng là nai tơ, Kiều Nghệ thật sự nghĩ anh đã đi qua ngàn bụi hoa.
"Bíp…"
"Bíp bíp…"
"Bíp bíp bíp…"
Đúng lúc này, bỗng điện thoại vệ tinh để trên tủ đầu giường vang lên, Kiều Nghệ thu lại suy nghĩ đen tối của mình, vươn cánh tay trắng nõn như ngọc ra cầm lấy điện thoại vệ tinh.
"Alo?"
Kiều Nghệ vừa mở miệng, đầu bên kia đã vang lên một giọng nói rất quen thuộc.
"Hả? Tiểu Nghệ? Em nghe máy à? Chi Hủ đâu?"
Kiều Nghệ định nói không biết, nhưng đầu bên kia lại vội nói.
"Thôi vậy, anh ta có ở đây hay không cũng không quan trọng! Bây giờ hẳn là hai người vẫn ở thôn Đường Hà đúng không? Anh và Sở Thiên sẽ chuẩn bị cho hai người một bất ngờ!"
Bất ngờ?
Kiều Nghệ không cần tốn công sức cũng đoán được bất ngờ mà Cố Hựu Kỳ nói là gì.
"Anh với Sở Thiên muốn tới đây?"
"Hả? Tiểu Nghệ, sao em biết vậy?!" Giọng nói của Cố Hựu Kỳ đầy vẻ ngạc nhiên.
Kiều Nghệ: "..."
Bộ cái này khó đoán lắm hả?
Cô nhìn lên trần nhà ố vàng mà không nói gì.
"Tiểu Nghệ? Sao em không nói chuyện nữa rồi?" Cố Hựu Kỳ nóng lòng không chờ cô trả lời, lại hỏi thêm một câu.
“Đây.” Kiều Nghệ lười biếng trở mình: “Các người định khi nào tới?"
"Hôm nay!"
"Nhanh vậy à?"
"Nhanh vậy không tốt sao?" Giọng của Cố Hựu Kỳ có hơi cà lơ phất phơ.
"Nhưng em và Người đẹp ốm yếu không ở thôn Đường Hà."
"Cái gì? Không ở thôn Đường Hà?! Vậy hai người đi đâu?"
Cố Hựu Kỳ kêu lên có hơi lớn tiếng, khiến Kiều Nghệ sợ tới mức vội đưa điện thoại vệ tinh ra xa một chút.
“Em với Người đẹp ốm yếu đang ở thành phố Phù Quang, mấy ngày nữa sẽ quay lại.”
Kiều Nghệ cũng tính sơ sơ chút rồi, cũng không biết sau khi khai trai rồi người nào đó có vui lòng về sớm như vậy không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-412.html.]
"Thành phố Phù Quang? Hai người đến thành Phù Quang làm gì?" Cố Hựu Kỳ sửng sốt một lúc, sau đó nghĩ xem thành phố Phù Quang có gì hấp dẫn họ.
“Thành phố Phù Quang là thành phố Người đẹp ốm yếu đã ở lâu năm rồi, lần này tụi em tới đây coi như là đi dạo thăm chốn cũ thôi.”
Tiện thể kiếm chút đồ mang về thôn Đường Hà.
"Ra là vậy." Cố Hựu Kỳ sờ sờ vết sẹo trên xương mày, anh ta không biết Thẩm Chi Hủ là người thành phố Phù Quang: "Vậy kế hoạch của anh với Sở Thiên cũng không đổi, tụi anh đến thôn Đường Hà trước đây."
Ban đầu họ cũng dự định ở lại thôn Đường Hà thêm mấy ngày, để xem thôn Đường Hà có cái khỉ gió gì mà có thể khiến bọn Thẩm Chi Hủ cam tâm tình nguyện ở lại.
"… Cũng được."
"Hẳn là anh còn nhớ Tạ Vân Nhã nhỉ, đến thôn Đường Hà rồi có thể tìm cô ấy." Kiều Nghệ dừng một chút: "Tiểu Thụ cũng ở chỗ cô ấy."
Đột nhiên, Cố Hựu Kỳ ngửi thấy mùi mờ ám.
"Tiểu Thụ? Tiểu Thụ không ở với hai người sao?"
"Ừm, hổ mẹ và Tiểu Thụ ở lại thôn Đường Hà."
"Ồ òa, hai người đang thế giới hai người à?" Cố Hựu Kỳ cười ranh mãnh.
Hai má Kiều Nghệ có hơi nóng lên, không thèm để ý tới lời trêu chọc của Cố Hựu Kỳ còn nói: "Còn chuyện gì không? Nếu không em cúp máy."
"He he he he, không có, không có, hai người cứ chơi vui vẻ nhé, vui vẻ nhé."
Kiều Nghệ tức giận hừ một tiếng, nghe thấy tiếng bíp cúp máy ở bên kia, bỗng chóp tai cô có cảm giác ấm áp.
Tên già Cố Hựu Kỳ này sao cứ như vậy, cô có hơi nghi ngờ người này là nam chính thật sao? Chắc không có ai xuyên qua chứ!
Lúc này cửa phòng bị người mở ra, bóng dáng cao lớn của Thẩm Chi Hủ xuất hiện ở cửa, mắt anh lộ ra vẻ hiểu được khi thoáng nhìn qua điện thoại vệ tinh trong tay cô.
"Cố Hựu Kỳ lại gọi tới?"
"Đúng vậy." Kiều Nghệ giải thích ngắn gọn lý do Cố Hựu Kỳ gọi tới, cuối cùng cô còn cố ý nói: "Mình không thể sa đọa nữa!"
Nhìn xem họ đã buông thả bao nhiêu ngày rồi!
Thậm chí còn không bận tâm đến chuyện nghiêm chỉnh nữa!
Kiều Nghệ giấu hai tay vào trong chăn, xoa xoa cái eo đang có hơi ê ẩm của mình.
Mắt Thẩm Chi Hủ lóe lên khi nghe được ẩn ý trong lời nói của cô, khẽ cười nói: "Anh biết rồi, buổi chiều chúng ta sẽ dạo thành phố Phù Quang một chút."
"Được thôi."
“Anh nấu bữa trưa rồi, tới ăn đi.”
"Dạ!"
……
Ăn trưa xong, Thẩm Chi Hủ không đưa cô đi ngủ, mà như mong muốn của Kiều Nghệ đưa cô ra ngoài dạo chơi.
Cuối ngày, nhờ vào lá chắn giống như thiết bị gian lận của Kiều Nghệ, mà họ gần như đã đi dạo hết thành phố Phù Quang. Thẩm Chi Hủ làm gỏi mấy con zombie cấp cao như quay râu dế vậy, thu thập tất cả vật tư có thể lấy được cho hết vào không gian.
“Ngày mai chúng ta quay lại nhé?”
Đêm khuya, Kiều Nghệ hỏi như vậy sau khi quay về khu dân cư cũ.
Thẩm Chi Hủ cụp mắt xuống nhìn vào đôi mắt xanh lam nhạt của cô, anh vô thức vê đầu ngón tay.
“Được.” Hẳn là anh đã nghĩ tới cái gì đó nên giọng nói trầm xuống một chút, mang theo vẻ khàn khàn quyến rũ: “Sau khi về rồi em chuyển đến phòng anh được không?”
Trong tòa nhà nhỏ mới xây, mỗi người đều có một phòng, nhưng hổ mẹ không thích xa cách Kiều Nghệ nên phòng của hổ mẹ gần như là trống không, tối nào hổ mẹ cũng ngủ chung phòng với cô, thêm nữa là hổ cha cũng chen vào đó.
Kiều Nghệ có hơi ngại ngùng quay đi, cô lấy đầu ngón tay gãi nhẹ má mình: "Cái này... Chuyện này về rồi hãy nói?"
Cô cũng không chắc mình có dám nói với hổ mẹ rằng mình sẽ dọn vào phòng Người đẹp ốm yếu không.
Thẩm Chi Hủ hơi thất vọng nhưng cũng không nói gì thêm: “Được, về rồi lại nói.”
Vẻ mặt trầm lặng của anh khiến Kiều Nghệ có chút mềm lòng, cô chủ động tiến tới gần ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng cọ má mình vào n.g.ự.c anh.
Gần như chỉ một cử chỉ nhỏ như vậy cũng đủ khiến sự thất vọng của Thẩm Chi Hủ tan vào hư không, anh cong môi, cúi đầu, dịu dàng chiếm lấy đôi môi mềm mại thơm ngọt của cô, ái muội kéo dài làm nụ hôn sâu hơn.
…
"Thôn Đường Hà… Thôn Đường Hà... À, sắp đến rồi!"
Trên xe Jeep, Cố Hựu Kỳ nhìn bản đồ còn miệng thì đang lẩm bẩm gì đó.
Sở Thiên lái xe mà gân xanh nổi đầy trán, như là đang nghiến răng nghiến lợi: "Anh có chắc không đấy? Nếu anh còn chỉ sai nữa, có tin là tôi đá một cái cho anh xuống dưới luôn không?"
"Thôi mà thôi mà, thế giới này đẹp như vậy, Sở Thiên, anh đừng có cọc cằn thế chứ! Vậy là không tốt, không tốt đâu!"
Mặt Sở Thiên mỉm cười nhưng lòng thì không: "Thế này mà anh nói là đẹp ư?"
Gã ám chỉ nhìn qua con zombie xấu xí ngoài cửa sổ.
Bỗng Cố Hựu Kỳ cứng miệng, không nói thêm câu nào nữa.
Nhan Dục Chương thấy đại ca mình đang khổ sở, ngước mắt lên nhìn thấy một tấm biển chỉ đường đi về thôn Đường Hà, cậu ta vội nói: "Đại ca, anh Sở, nhìn kìa! Chúng ta sắp đến thôn Đường Hà rồi!"
Cố Hựu Kỳ vội vàng nhìn sang, thấy biển chỉ đường, anh ta như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là sắp đến rồi, nếu không có lẽ Sở Thiên sẽ đá mình ra khỏi xe thật.
Nghĩ tới vừa rồi trên đường tới đây mình đã chỉ sai nhiều lần, nên anh ta cũng hơi ngượng ngùng rụt cổ lại.
Hôm nay, Lưu Minh Bân và Hách Nguyên canh giữ cửa thôn.
Từ xa, họ nhìn thấy hai chiếc xe Jeep đang chạy về chỗ mình.
Hai người nhìn nhau, thần kinh căng lên.
Nhìn thấy bọn họ càng ngày càng đến gần, Lưu Minh Bân phóng ra dị năng hệ mộc, hai cây dây leo dày bằng ngón tay xoắn thành hàng rào, cản đường bọn họ.
Trên xe Jeep, Cố Hựu Kỳ kéo cửa kính xuống, hô lên với hai thanh niên bên ngoài: "Đừng sợ, chúng tôi tới tìm người!"
Tìm người?
Lưu Minh Bân nhìn Hách Nguyên một cái, người sau khẽ gật đầu, sau đó cậu ta lớn tiếng hỏi: "Mấy người tìm ai?"
"Thẩm Chi Hủ!"
Thế mà là tìm anh Thẩm sao?
Quen nhau được một thời gian, Lưu Minh Bân cũng giống như Cao Hoằng Khải, bắt đầu gọi Thẩm Chi Hủ là anh Thẩm.
"Tìm anh Thẩm?" Lưu Minh Bân lẩm bẩm một tiếng, cẩn thận mà quan sát Cố Hựu Kỳ, phát hiện người đàn ông xa lạ này toát ra hơi thở của kẻ mạnh nên cũng sợ anh ta tới có ý đồ xấu, cau mày nói: “Anh quen biết anh Thẩm sao?”
"Đương nhiên, tôi và anh Thẩm của cậu là bạn thân."
Ôi, mới bao lâu thôi mà người trẻ ở đây đều gọi anh ta là anh Thẩm rồi nhỉ?
Không thể không nói, Cố Hựu Kỳ có hơi hâm mộ.
"Thật không? Anh có bằng chứng gì?"
Bây giờ anh Thẩm không có ở đây, lại có vết xe đổ của Trần Lôi, nên Lưu Minh Bân không dám tùy tiện cho kẻ mạnh vào thôn Đường Hà.
"Tạ Vân Nhã có ở đây không? Hoặc là Tiểu Thụ? À, là Kiều Thụ, là đứa nít ranh hôi hôi với mái tóc ngắn mượt mà màu xanh lá cây đó."
Lưu Minh Bân nghe vậy tin thêm mấy phần, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hách Nguyên, người sau lập tức hiểu ra nên quay về thôn tìm Kiều Thụ.