Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 75

Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:39:17
Lượt xem: 214

Cao Hoằng Khải và Trần Khải Lương yên lặng nhìn chăm chú, lần thứ hai cảm thán hổ trắng nhỏ được đối xử vô cùng tốt.

“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, anh không ăn à?

Kiều Nghệ ăn được lưng lửng rồi mới để ý thấy Người đẹp ốm yếu chưa ăn miếng thịt nướng nào cả, cô nhịn không được hỏi thăm.

“Ngao Ngao ăn no rồi sao?” Thẩm Chi Hủ nhanh chóng phủ định, mỗi ngày anh đều sẽ đút hổ trắng nhỏ ăn, số thịt hiện tại chỉ đủ để cô lưng lửng bụng: “Ngao Ngao ngoan nào, ăn thêm một chút nữa nha.”

Kiều Nghệ tiếp tục được Người đẹp ốm yếu đút thịt nướng ăn, cô vừa nhấm nháp vừa dùng chân chỉ chỉ thịt nướng, sau đó chỉ chỉ Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ hiểu ý: “Ngao Ngao cũng muốn tôi ăn đúng không?”

Kiều Nghệ gật đầu.

Đúng rồi, thịt nướng ăn ngon như vậy, cô cũng không thể ăn một mình nha, trong khoảng thời gian này Người đẹp ốm yếu cũng không được ăn ngon, bây giờ anh nên tự thưởng cho mình thật nhiều thịt nướng!

Đôi mắt đen láy của Thẩm Chi Hủ cong cong, anh ăn một miếng nhỏ theo yêu cầu của hổ trắng nhỏ.

Thịt nướng vừa đủ, quả thật ăn rất ngon!

Thẩm Chi Hủ ngẫm nghĩ, cảm thấy mình có thể học nướng thịt, như vậy sau này có thể nướng cho hổ trắng nhỏ ăn, không cần phải nhờ người khác.

Cứ thế, Thẩm Chi Hủ và hổ trắng nhỏ cùng ăn hết phần thịt nướng.

Sau khi rời sạp hàng thịt nướng, bọn họ tiếp tục đi đến khu giao dịch nhiệm vụ.

Dọc đường đi Kiều Nghệ vẫn luôn lén lút đánh giá những người sống sót là nữ giới, thầm nghĩ xem ai mới là nữ chính.

Đáng tiếc suốt đường đi Kiều Nghệ vẫn không phát hiện người sống sót là nữ giới nào có khí chất bá đạo của nữ chính cả.

Sau khi đi dạo khu giao dịch nhiệm vụ xong, lúc này Cao Hoằng Khải mới nói với Thẩm Chi Hủ rằng: “Anh Thẩm, đội trưởng của chúng tôi đã thuê một căn phòng cho anh, ngay trong khu dân cư dành cho dị năng giả, hiện tại anh có thể đi với chúng tôi đến đó.”

"Thuê trong bao lâu?"

"Một tháng."

"Dùng bao nhiêu tinh hạch?"

"Tám viên tinh hạch cấp một."

Thẩm Chi Hủ đã hiểu, nhờ sự che giấu của ba lô anh lấy từ trong không gian ra bốn viên tinh hạch cấp hai đưa cho Cao Hoằng Khải.

Cao Hoằng Khải nhìn thấy tinh hạch cấp hai thì hai mắt sáng lên, nhưng lý trí nói cho anh ta biết không thể nhận tinh hạch của Thẩm Chi Hủ.

“Anh Thẩm, đây là…?”

“Tôi vẫn có chỗ cần dùng tinh hạch cấp một, các người cầm bốn viên tinh hạch cấp hai này đi, đây là tiền thuê nhà.”

“Nhưng mà…” Đối mặt với vẻ mặt đừng can thiệp vào của Thẩm Chi Hủ, Cao Hoằng Khải chỉ đành nuốt những lời định nói vào trong, tiếp nhận tinh hạch từ tay Thẩm Chi Hủ: “Tôi sẽ giải thích tình hình cho đội trưởng.”

Thẩm Chi Hủ gật đầu, ra hiệu mình đã biết rồi: “Anh dẫn đường đi.”

Cao Hoằng Khải vội vàng gật đầu, cùng Trần Khải Lương và Thẩm Chi Hủ đi đến khu dân cư dành cho dị năng giả.

Căn phòng Lý Văn Bân thuê cho Thẩm Chi Hủ cách bọn họ không xa, để Thẩm Chi Hủ có việc gì cũng có thể dễ dàng tìm bọn họ, Thẩm Chi Hủ cũng không có ý kiến gì về việc này. Sau khi ôm hổ trắng nhỏ vào phòng xong, đầu tiên anh xem xét tình hình trong căn phòng, kiểm tra xem trong phòng có giám sát hay không, sau đó mới thả hổ trắng nhỏ xuống, khéo léo lấy ga trải giường từ trong không gian ra trải lên giường.

Kiều Nghệ giống như một vị quốc vương đang dò xét lãnh thổ của mình, đi vòng vòng khắp nơi trong phòng, sau đó thỏa mãn gật gật cái đầu tròn.

Một phòng ngủ một phòng vệ sinh, coi như không tệ.

“Ngao Ngao lại đây nào.”

Sau khi trải ga giường xong, Thẩm Chi Hủ vẫy tay với hổ trắng nhỏ.

Kiều Nghệ nghe thấy tiếng gọi của Người đẹp ốm yếu, đôi chân ngắn ngủn chạy tới.

“Grừ grừ…” Làm sao vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-75.html.]

Thẩm Chi Hủ ôm hổ trắng nhỏ lên giường, hai tay nâng mặt hổ của cô lên.

Lần đầu tiên Kiều Nghệ bị Người đẹp ốm yếu đối xử như vậy, cô sững sờ vài giây.

“Ngao Ngao nghe tôi dặn, lúc ở trong căn cứ em không được sử dụng dị năng, có biết không hả?”

Anh không biết Ngao Ngao muốn ở lại căn cứ Hoài Long bao lâu, ít nhất trong quãng thời gian ở lại đây, anh không hy vọng có người không có mắt đến phá hoại cuộc sống yên tĩnh của bọn họ.

Cho nên hôm nay lúc nói chuyện với Cao Hoằng Khải anh có bóng gió hỏi thử xem trong căn cứ có động vật biến dị hay không, sau khi biết được là có, thậm chí không chỉ một con thì Thẩm Chi Hủ đã biết hổ trắng nhỏ bước vào căn cứ Hoài Long cũng không gây sự chú ý với khu nghiên cứu. Nhưng mà… Một khi cô sử dụng dị năng thì lại khác.

“Grừ grừ…” Tôi biết rồi, tôi sẽ nhớ kỹ! Người đẹp ốm yếu yên tâm đi!

Chuyện này thì cô hiểu được, dù sao thì dị năng của cô cũng thuộc dạng cực kỳ hiếm lạ, nếu bị người ta để ý làm phiền tới Người đẹp ốm yếu thì không hay chút nào.

Kiều Nghệ và Người đẹp ốm yếu ở lại trong căn cứ Hoài Long bảy ngày.

Trong bảy ngày này, ngày nào cô cũng quấn lấy Người đẹp ốm yếu tới khu giao dịch nhiệm vụ, hy vọng một ngày nào đó có thể gặp được cô gái may mắn sống sót phù hợp với khí chất bá đạo của nữ chính.

Nhưng ngày nào cũng ra đi đầy hy vọng và lòng đầy thất vọng trở về.

Thẩm Chi Hủ vốn cho rằng hổ trắng nhỏ thèm thịt nướng, cho nên mỗi lần đi tới khu giao dịch nhiệm vụ thấy anh Trần bày quầy bán hàng đều sẽ mua hai cân thịt nướng để một người một hổ chia nhau ăn, thế nhưng sau nhiều lần anh cũng phát hiện không đúng, bèn yên lặng quan sát nhất cử nhất động của hổ trắng nhỏ, phát hiện hình như cô đang tìm kiếm thứ gì đó.

Một ngày nọ, Thẩm Chi Hủ bị hổ trắng nhỏ quấn lấy đi khu giao dịch nhiệm vụ như thường lệ, khi thấy cô lại đang đưa mắt tìm kiếm thứ gì đó, cuối cùng anh không nhịn được mà nâng cằm của hổ trắng nhỏ lên để cô ngửa đầu, ánh mắt đối diện với mình.

"Grừ grừ." Người đẹp ốm yếu, anh làm gì vậy?

Kiều Nghệ chớp chớp đôi mắt ngây thơ, bởi vì động tác ngửa đầu này nên giọng cũng nhỏ bé yếu ớt đi không ít.

"Gần đây Ngao Ngao đang tìm cái gì thế?"

Kiều Nghệ sững sờ, cô thể hiện rõ ràng như vậy sao? Thế mà cũng bị Người đẹp ốm yếu nhìn ra được hở?

Thấy hổ trắng nhỏ lại rơi vào suy nghĩ của riêng mình, Thẩm Chi Hủ bất lực gãi gãi cằm của cô gọi cô hoàn hồn.

"Ngao Ngao."

"Grừ?" Sao vậy?

"Ngao Ngao đang tìm cái gì, có thể nói cho tôi biết không?"

"Grừ grừ grừ." Đương nhiên là được, nhưng mà Người đẹp ốm yếu anh không hiểu tôi nói gì đâu! Bây giờ chúng ta đang là trạng thái gà nói với vịt mà?

*Gà nói với vịt: nói chuyện mà không giao tiếp, không thể hiểu nhau.

Kiều Nghệ bất lực rung rung lỗ tai.

Thẩm Chi Hủ dường như cũng nghĩ đến điều đó, anh dò hỏi: "Là tìm người hay là tìm đồ? Tìm người thì gật đầu một cái, tìm đồ thì gật đầu hai cái."

Kiều Nghệ rất muốn nói cho Người đẹp ốm yếu là cô đang tìm hổ mẹ, nhưng cô không nhớ lúc này vết thương của hổ mẹ đã khỏi hay chưa, có phải là còn đang ở không gian của nữ chính không, cho nên chỉ có thể lấy nữ chính làm mục tiêu.

Nghĩ như vậy nên Kiều Nghệ gật đầu một cái, hoàn toàn không phát hiện con ngươi của Người đẹp ốm yếu thâm trầm thêm mấy phần vào lúc khoảnh khắc cô gật đầu.

"Vậy Ngao Ngao muốn tìm đàn ông hay phụ nữ?" Thẩm Chi Hủ dừng một lát: "Cái trước thì gật đầu một lần, cái sau thì gật đầu hai lần."

Lần này, hổ trắng nhỏ gật đầu hai lần.

Phụ nữ ư?

Sẽ là chủ nhân của hổ trắng nhỏ sao?

"Là chủ nhân trước đây của Ngao Ngao hả?" Lúc này Thẩm Chi Hủ cũng không thể tiếp tục xem nhẹ vấn đề này được nữa.

Kiều Nghệ lại ngây ngốc một lát.

Chủ nhân gì cơ? Cô có chủ nhân khi nào thế?

Kiều Nghệ lấy lại tinh thần, hung hăng trừng mắt với Người đẹp ốm yếu.

Loading...