Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:39:50
Lượt xem: 227
Kiều Nghệ lấy lại tinh thần từ sự đắc ý, nịnh nọt cọ vào cánh tay của Người đẹp ốm yếu.
"Grừ grừ?" Ơ kìa, đây không phải chuyện đột nhiên xảy ra sao?
"Được rồi, đáng yêu quá!"
"Phụt!"
Đầu tiên là tiếng kinh ngạc của Tạ Vân Nhã, tiếp theo là một tiếng cười khẽ đột ngột vang lên.
Kiều Nghệ vô thức nhìn về phía phát ra tiếng cười, nhìn thấy mấy người đàn ông ngồi ở phía sau quầy hàng của anh Trần, trong đó có một người cô nhìn rất quen, chính là đồ quỷ ấu trĩ đã trêu chọc cô vào ngày đầu tiên đến căn cứ Hoài Long!
Nhưng rõ ràng tiếng cười không phải phát ra từ người đàn ông cô thấy quen, mà là người đàn ông mặc đồ rằn ri và cắt đầu đinh ngồi bên cạnh anh ta, có vết sẹo trên lông mày trái. Người nọ thấy cô nhìn lại, còn lộ ra một nụ cười lưu manh xấu xa.
Kiều Nghệ: “...”
Mặc dù người đàn ông kia rất đẹp trai, nhưng Người đẹp ốm yếu của cô vẫn đẹp hơn!
Cho nên Kiều Nghệ dứt khoát thu hồi ánh mắt, không nhìn anh ta nữa.
"Người anh em, thịt nướng của cậu sắp xong rồi, muốn ngồi xuống không?"
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng rồi bế hổ trắng nhỏ ngồi ở phía sau quầy hàng, cách mấy người đàn ông đó chỉ có nửa mét.
"Em gái à, hôm nay em cũng cho husky năm cân thịt hả?"
"Đúng vậy, sức ăn của con ch.ó ngu ngốc lại tăng lên, tôi sắp không nuôi nổi rồi." Vẻ mặt Tạ Vân Nhã sầu khổ, nhìn con ch.ó ngu ngốc nhà mình lại tha thiết nhìn chằm chằm vào thịt heo rừng biến dị, tức giận vỗ vỗ đầu của nó: "Sau này tự kiếm tiền ăn đi, nếu không mày sẽ không được ăn thịt đâu."
"Ẳng ẳng ẳng..."
Husky tủi thân.
"Hừ, đừng giả vờ tủi thân nữa." Tạ Vân Nhã đưa tinh hạch cho anh Trần rồi kéo husky tới sau quầy hàng, ngồi xuống gần Thẩm Chi Hủ mà chờ đợi. Husky vốn trông mong nhìn chằm chằm vào thịt heo rừng biến dị lại nhìn về phía hổ trắng nhỏ. Cái đuôi to xù lông vẫy qua vẫy lại, rõ ràng là muốn qua đó chơi với cô.
Nhưng dây xích bị Tạ Vân Nhã dắt ở trong tay, cộng thêm có thịt heo rừng biến dị uy h.i.ế.p nên nó không dám di chuyển.
Kiều Nghệ thấy vậy thì cảm thấy thích thú, không nhịn được hỏi Người đẹp ốm yếu.
"Grừ grừ…" Người đẹp ốm yếu, con husky này là động vật biến dị hả?
Giọng nói vừa dứt thì anh Trần lập tức bưng thịt nướng lên, Thẩm Chi Hủ cho rằng hổ trắng nhỏ đói bụng, lấy d.a.o găm ra cắt thành từng miếng, nhưng mà lúc này có một bóng râm chiếu xuống, chỗ trống đối diện bị ai đó chiếm mất.
Thẩm Chi Hủ ngước mắt nhìn, thấy ngồi ở đối diện mình không phải ai khác mà chính là người đàn ông đầu đinh có vết sẹo trên lông mày ở bàn gần đó.
Cố Hựu Kỳ vừa làm nhiệm vụ trở về thì nghe bạn thân Nhan Dục Chương nói gần đây căn cứ Hoài Long lại tới một người rất khó đụng vào, còn nuôi một con hổ trắng nhỏ, cảm giác áp bách còn mạnh hơn anh ta. Cố Hựu Kỳ lập tức có hứng thú, anh ta phái người điều tra thì biết được người đàn ông đó tên là Thẩm Chi Hủ, là người thành phố Lang theo chân tiểu đội Bình Minh trở về, đăng ký là người bình thường.
Người bình thường có thể có cảm giác áp bách ghê gớm như vậy sao?
Cố Hựu Kỳ không tin, cảm thấy người khó đụng vào tên là Thẩm Chi Hủ này đang muốn giả heo ăn thịt hổ, vả lại càng thú vị hơn là Thẩm Chi Hủ trở về cùng với tiểu đội Bình Minh nhưng lại không gia nhập vào tiểu đội Bình Minh. Mà tiểu đội Bình Minh lại không có ý kiến gì với việc này, thậm chí đội trưởng của tiểu đội Bình Minh hình như còn rất kính nể Thẩm Chi Hủ.
Có thể để cho một dị năng giả hệ kim cấp hai kính nể, Thẩm Chi Hủ này rất khó lường.
Hơn nữa, Thẩm Chi Hủ tới căn cứ Hoài Long bảy ngày thì toàn ở trong khu dân cư, chỉ mỗi buổi chiều mới ôm hổ trắng nhỏ đi ra ngoài, đến khu giao dịch nhiệm vụ tản bộ và ăn thịt nướng ở quầy hàng của anh Trần.
Không làm nhiệm vụ nhưng lại có đầy đủ tinh hạch để đổi lấy thịt nướng, có thể thấy lúc anh chưa đến đã săn g.i.ế.c được rất nhiều con zombie ở bên ngoài căn cứ, nếu nói anh không có dị năng thì sao Cố Hựu Kỳ có thể tin được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-77.html.]
Thẩm Chi Hủ chi mạnh tay như thế rõ ràng bị người có ý đồ xấu để mắt tới, làm cho người ta phải suy nghĩ chính là phát hiện mấy người ra tay đó đều c.h.ế.t ở khu dân cư vào ngày hôm sau.
Mấy tên này đều là những tên hổ báo nổi tiếng trong căn cứ, c.h.ế.t cũng không ai thèm để ý, nhưng Cố Hựu Kỳ biết trong số người c.h.ế.t có một dị năng giả tinh thần, ở căn cứ chỉ cướp giật của một vài dị năng giả vừa tới căn cứ dựa vào sự tấn công vô hình đó, không ngờ rằng đối đầu với Thẩm Chi Hủ mà cũng không có đường sống để phản kháng. Điều này cũng chứng minh Thẩm Chi Hủ có dị năng, hơn nữa còn rất mạnh.
Cố Hựu Kỳ thích hợp tác với những người mạnh, cũng thích mời chào người mạnh vào đội, cho nên sau khi hiểu rõ Thẩm Chi Hủ, anh ta lập tức muốn mời người vào đội, và hôm nay đã có cảnh tượng này.
Nhưng anh ta đã đánh giá thấp tính cách lạnh lùng của Thẩm Chi Hủ, chỉ thấy sau khi anh ta ngồi xuống, Thẩm Chi Hủ cũng chỉ thờ ơ liếc mình một cái, sau đó lại cẩn thận cắt thịt heo rừng đã nướng chín, cưng chiều đút cho hổ trắng nhỏ trong n.g.ự.c ăn.
Đúng là cưng chiều mà.
Nếu đổi lại là anh ta, nuôi một con hổ trắng nhỏ hiếm thấy cũng chưa chắc sẽ cưng chiều như vậy.
Cố Hựu Kỳ hứng thú quan sát, đúng lúc hổ trắng nhỏ cũng tò mò nhìn chằm chằm vào sang, anh ta vô thức lộ ra nụ cười lưu manh theo thói quen, không ngờ hổ trắng nhỏ lại lườm anh ta như thể rất ghét bỏ.
Cố Hựu Kỳ: “..."
Anh ta bị một con hổ trắng nhỏ ghét bỏ ư?
Nói ra điều này thì ai tin đây?
Không ngờ rằng hổ trắng nhỏ không chỉ trợn mắt với anh ta mà trong lòng còn đang không ngừng oán thầm.
Người đàn ông này là ai vậy? Rõ ràng đang ngồi ở bên cạnh mà chạy tới đây làm gì? Sau khi ngồi xuống cũng không nói gì, còn cười với mình nữa.
Ôi trời, tôi biết anh đẹp trai rồi, nhưng không phải kiểu tôi thích, có việc gì thì cứ nói thẳng ra, thần thần bí bí, không hề đáng yêu như Người đẹp ốm yếu.
Thấy Thẩm Chi Hủ không coi ai ra gì đút cho hổ trắng nhỏ ăn, hổ trắng nhỏ cũng ăn rất say sưa ngon lành, lúc này Cố Hựu Kỳ mới kịp nhận ra một người một hổ này đang coi anh ta như không khí. Loại tình huống chưa từng có này làm anh ta có hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng rồi chủ động mở miệng.
"Chào anh, tự giới thiệu tôi là đội trưởng của tiểu đội Sấm Sét, có ý định mời anh gia nhập tiểu đội của chúng tôi." Cố Hựu Kỳ dừng một lát, còn giới thiệu phúc lợi sau khi gia nhập vào đội, nào là bao ăn bao ở, nào là phân chia tinh hạch theo lao động, vân vân.
Anh ta nói xong lịch sự mỉm cười, chờ Thẩm Chi Hủ đáp lại.
Lúc này Thẩm Chi Hủ mới chịu nhìn Cố Hựu Kỳ.
"Cố Hựu Kỳ?"
Anh như vô thức lặp lại một câu, nhưng sâu trong ký ức lại lập tức hiện lên một vài mảnh vụn rải rác liên quan tới kiếp trước.
À, anh nhớ ra rồi, người đàn ông ở trước mắt không phải chính là đồ đần bị viện nghiên cứu dụ dỗ sao?
Thẩm Chi Hủ nhớ đến Cố Hựu Kỳ đã từng tuyên bố phải tiêu diệt đại ma đầu là anh đây, bây giờ lại mời anh gia nhập tiểu đội của anh ta.
Sự tương phản giữa trước và sau thật là hài hước.
Thật thú vị.
Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Ý anh Thẩm như thế nào?" Cố Hựu Kỳ đợi một lúc mà không nhận được câu trả lời của Thẩm Chi Hủ nên lại hỏi một câu.
Ai ngờ Thẩm Chi Hủ cúi đầu, dịu dàng hỏi hổ trắng nhỏ trong lòng.
"Ngao Ngao cảm thấy thế nào?"
Kiều Nghệ vừa chật vật nuốt một miếng thịt heo rừng biến dị nhỏ xuống thì nghe thấy Người đẹp ốm yếu hỏi, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, đôi mắt tròn xinh đẹp màu xanh lam nhạt phủ kín một lớp hơi nước vì bối rối, trông rất đáng yêu.