Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 80
Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:40:47
Lượt xem: 239
Mấy dị năng giả này đã từng gặp động vật biến dị nên biết sự nguy hiểm của chúng, đương nhiên cũng cho rằng hổ trắng nhỏ này cũng là động vật biến dị, sợ đến mức không ngừng lùi về phía sau, buông ra vài câu hung hãn rồi chạy trối chết.
Đồ hèn nhát!
Kiều Nghệ khinh thường l.i.ế.m lông bên mép.
"Ngao Ngao hung dữ vậy sao?" Thẩm Chi Hủ biết hổ trắng nhỏ đang bảo vệ mình, ý cười lan lên đuôi mày và khóe mắt, tay cũng vuốt ve sống lưng của cô.
"Grừ grừ." Đương nhiên rồi, sau này tôi muốn trở thành hổ trắng lớn uy lực và khí phách giống như hổ mẹ, sao có thể không hung hăng được chứ?
Phải nói rằng thân thể của cô cũng đã dài hơn, nhưng còn thua thân thể mạnh mẽ hoàn mỹ của hổ mẹ rất rất nhiều.
***
Ngô Tương Nhược đi theo đội trưởng tới khu giao dịch nhiệm vụ thì nghe thấy có người dùng tinh hạch hệ mộc cấp 3 trao đổi tinh hạch không thuộc tính.
Lời này lập tức thu hút sự chú ý của đội trưởng, anh ta vốn là dị năng giả hệ mộc, nhưng bây giờ chỉ có cấp 2, chỉ cách cửa một bước nữa là có thể thăng lên cấp 3, cho nên sau khi nghe được tin tức này thì lập tức dẫn theo Ngô Tương Nhược đi tìm quầy hàng giao dịch tinh hạch.
Từ xa, Ngô Tương Nhược thấy gương mặt đẹp trai mà mình nhung nhớ bao lâu nay, cô ta sải bước đi tới đó bất chấp đội trưởng ở bên cạnh.
"Thẩm, Thẩm Chi Hủ, là anh ư? Anh vẫn còn sống!"
Ngô Tương Nhược vốn cho rằng sau khi chia tay Thẩm Chi Hủ ở ngoại ô thành phố Lang thì sẽ vĩnh viễn không gặp lại, không ngờ rằng có thể gặp lại Thẩm Chi Hủ trong căn cứ Hoài Lang! Anh còn sống! Còn sống rất tốt!
Giờ phút này, một cảm giác kích động đang lan tràn trong lòng Ngô Tương Nhược, nhịp tim cũng không khống chế được mà tăng nhanh.
Thẩm Chi Hủ nghe thấy có người gọi tên mình, anh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người phụ nữ xa lạ, lông mày anh cau lại, không muốn phản ứng, nhưng hổ trắng nhỏ trong n.g.ự.c anh nhận ra người phụ nữ này là ai, con ngươi hơi co lại.
Ồ, cô nhớ ra rồi!
Đây là một trong những đồng đội đã vứt bỏ Người đẹp ốm yếu trước đây!
Lúc trước cô ta còn giống như tình cảm sâu đậm với Người đẹp ốm yếu cơ mà, song cuối cùng vẫn thỏa hiệp, đồng ý với đồng đội bỏ lại Người đẹp ốm yếu.
Trước kia Kiều Nghệ không có tư cách phê phán hành vi vứt bỏ Người đẹp ốm yếu của bọn họ, nhưng bây giờ cô và Người đẹp ốm yếu là cùng một “nhà”, cho nên giờ phút này cô nhìn Ngô Tương Nhược rất không vừa mắt.
Hơn nữa người này nhìn thấy Người đẹp ốm yếu vẫn sống tốt mà không hề có ý định xin lỗi, điều này càng khiến cô khó chịu hơn.
Ngô Tương Nhược nhìn thấy vẻ xa lạ từ trong ánh mắt Thẩm Chi Hủ, điều này như một gáo nước lạnh dội lên trên đầu cô ta.
"Thẩm Chi Hủ, anh không nhớ tôi sao? Tôi là Ngô Tương Nhược, trước đây chúng ta cùng một tiểu đội!"
Cô ta vừa nói như vậy thì Thẩm Chi Hủ cũng nhớ ra, mỉm cười khó hiểu: "Ồ, thì ra là tiểu đội đã từng bỏ rơi tôi sao?"
Thẩm Chi Hủ không có ác cảm gì với tiểu đội này, cũng không có thiện cảm, nhưng anh cảm nhận được sự căm phẫn và bất bình của hổ trắng nhỏ trong ngực, vì thế mới nói ra câu hỏi này.
Sắc mặt Ngô Tương Nhược ngượng ngùng: "Anh, anh còn hận chúng tôi sao? Lúc ấy chúng tôi làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, sau đó tôi đã áy náy rất lâu..."
Hơn nữa sau khi rời khỏi thành phố Lang không bao lâu thì bọn họ gặp phải làn sóng zombie, người đầu tiên đề nghị bỏ rơi Thẩm Chi Hủ là Sở Đào cũng mất mạng vào miệng của zombie.
"Ồ thế à."
Thẩm Chi Hủ có thể hiểu được hành động bỏ rơi mình của bọn họ, nhưng cũng chỉ là hiểu mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-80.html.]
Ngô Tương Nhược thấy Thẩm Chi Hủ không thay đổi sắc mặt, trong lòng càng khó chịu hơn, không biết nên nói gì, vẫn là đội trưởng của cô ta đánh hơi được mờ ám nên bu lại, mỉm cười nói với Thẩm Chi Hủ: "Anh tên là Thẩm Chi Hủ đúng không? Chào anh, tôi là Hồ Ngọc Vanh, là đội trưởng hiện tại của Tương Nhược. Anh đang muốn dùng tinh hạch hệ mộc trao đổi tinh hạch không thuộc tính đúng không? Ở chỗ tôi có ba tinh hạch cấp 2, anh xem có thể đổi với anh được không?"
Kiều Nghệ bị dáng vẻ vô liêm sỉ này làm cho choáng váng, cô còn chưa kịp hung dữ hà hơi về phía tên đàn ông này thì nghe thấy Người đẹp ốm yếu cười như không cười nói.
"Ở đây viết chữ màu đen rất rõ ràng, anh không có mắt hả?"
Đúng vậy, đúng vậy.
Kiều Nghệ đồng ý gật gật đầu.
Ai ngờ Hồ Ngọc Vanh không hề có chút xấu hổ nào, ý cười trên mặt không giảm: "Chà, không phải anh và Tương Nhược là người quen cũ sao? Rẻ chút đi, bây giờ thói đời không dễ đâu. Đúng rồi, chắc là anh mới tới căn cứ Hoài Long đúng không? Có hứng thú tham gia tiểu đội chúng tôi không? Có Tương Nhược ở đây, anh và hổ trắng nhỏ nhất định có thể dễ dàng hòa nhập với tiểu đội của chúng tôi."
Thẩm Chi Hủ không khỏi hiện lên một tia chán ghét trong đáy mắt, không muốn nói chuyện, anh cúi đầu nhẹ nhàng vân vê đôi tai tròn nhỏ đáng yêu của hổ trắng nhỏ trong lòng.
Hồ Ngọc Vanh thấy thế thì ý cười có hơi nhạt đi, quay đầu nhìn Ngô Tương Nhược ra hiệu cô ta nói gì đó.
Mặc dù Ngô Tương Nhược vốn đang thẹn với Thẩm Chi Hủ nên ngại mở miệng, nhưng lại không thể cưỡng lại sự thúc giục của Hồ Ngọc Vanh, cô ta l.i.ế.m liếm môi, đang chuẩn bị mở miệng thì không ngờ một tiếng nói êm tai nhưng kèm theo nụ cười lưu manh vang lên trước.
"Tinh hạch hệ mộc cấp 3 đổi hai tinh hạch không thuộc tính cấp 3 ư? Được, tôi đổi."
Người nói không phải ai khác mà chính là Cố Hựu Kỳ.
Sau khi nghe cấp dưới nói lần đầu tiên Thẩm Chi Hủ bày quầy bán hàng ở khu giao dịch nhiệm vụ, còn là tinh hạch có thuộc tính đổi tinh hạch không thuộc tính, anh ta lập tức bỏ dở việc đang làm vội vàng chạy tới.
Cũng may là tốc độ của anh ta nhanh, xem ra tinh hạch vẫn chưa giao dịch ra ngoài.
Trong đội của anh ta có một dị năng giả hệ mộc cấp 2 sắp đột phá cấp 3, có quả tinh hạch này chắc chắn có thể đột phá nhanh chóng.
Cố Hựu Kỳ sảng khoái đặt hai tinh hạch không thuộc tính cấp 3 lên trên quyển sổ.
Thẩm Chi Hủ thấy thế thì thỏa mãn sự sảng khoái của Cố Hựu Kỳ, anh lấy tinh hạch hệ mộc cấp 3 màu xanh lá cây đậm từ trong túi ra.
Tinh hạch màu xanh lá cây đậm tỏa ra ánh sáng lung linh dưới ánh mặt trời, hớp hồn mọi người.
Hồ Ngọc Vanh ngồi không yên, bất chấp người bên cạnh là đội trưởng của tiểu đội Sấm Sét tiếng tăm lừng lẫy, lập tức lên tiếng: "Đội trưởng Cố, là tôi tới trước, dù sao cũng phải có trước có sau chứ?"
Thẩm Chi Hủ lại không quen biết anh ta, đuôi mắt khẽ nhếch lên mang theo vài phần mỉa mai: "Có trước có sau? Dùng tinh hạch cấp 2 của các người đổi tinh hạch cấp 3 của tôi?"
Nói bóng gió chính là các người còn biết xấu hổ hay không.
Cố Hựu Kỳ lập tức cười nói: "Đội trưởng Hồ, vậy anh cũng không hiền hậu nhỉ? Giấy trắng mực đen viết rõ ràng rồi mà anh còn vội vàng tới lợi dụng của người ta nữa hả?"
Sắc mặt Hồ Ngọc Vanh lúc xanh lúc tím, nhưng anh ta không dám trêu chọc Cố Hựu Kỳ, chỉ hung hăng trừng mắt với Thẩm Chi Hủ rồi tức giận rời đi.
Ngô Tương Nhược thấy thế cũng muốn rời đi với Hồ Ngọc Vanh, nhưng lại không nỡ từ bỏ việc ôn chuyện cũ với Thẩm Chi Hủ, chỉ có thể bối rối đứng tại chỗ.
Thẩm Chi Hủ không quan tâm tới Ngô Tương Nhược, mà đưa tinh hạch hệ mộc cho Cố Hựu Kỳ, sau đó cất kỹ tinh hạch không thuộc tính trên quyển sổ.
"Còn đổi tinh hạch nào khác không?"Cố Hựu Kỳ cố gắng dò hỏi.
Anh ta tin với thực lực có thể giải quyết zombie hệ mộc cấp 3 của Thẩm Chi Hủ thì nhất định trong tay còn có món hàng dự trữ khác.
Đáng tiếc là trong tay Thẩm Chi Hủ quả thật không có tinh hạch nào khác, có thì cũng đã đổi với đám Lý Văn Bân khi trên đường tới đây.
Thấy Thẩm Chi Hủ lắc đầu, Cố Hựu Kỳ có hơi tiếc nuối nhưng vẫn mở miệng nói: "Nếu còn tinh hạch trao đổi có thể tới tìm tôi."