Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:42:22
Lượt xem: 258
Chẳng lẽ Người đẹp ốm yếu cũng ở cấp 4?
Shh...
Kiều Nghệ khiếp sợ khi nghĩ đến khả năng này.
Quả nhiên là người sẽ trở thành trùm phản diện siêu cấp trong tương lai, tài năng thiên bẩm, rõ ràng thời gian anh thức tỉnh dị năng muộn hơn cô, thế nhưng tốc độ thăng cấp lại không chỉ nhanh gấp đôi cô cơ đấy.
“Ngao Ngao đói rồi à?”
Thẩm Chi Hủ giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là sáu rưỡi, là giờ ăn tối, có điều...
Anh lúng túng nhìn về phía hổ trắng lớn, trong không gian của anh không có thức ăn thích hợp cho hình thể này của nó.
“Mẹ Ngao Ngao, mi có đói không?”
Hổ mẹ lắc đầu, một ngày nó chỉ cần ăn một bữa, trước khi đến nơi ở của con người này cũng đã ăn một bữa no nê, vì thế lúc này nó hoàn toàn không đói bụng.
Thẩm Chi Hủ khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngược lại hổ trắng nhỏ lại rất gì và này nọ mà dùng móng vuốt xoa xoa bụng của hổ trắng lớn, sau đó nghiêm túc kêu lên với anh.
“Grừ grừ...” Báo cáo Người đẹp ốm yếu, bụng của hổ mẹ tròn vo, chắc chắn là đã ăn no rồi mới đến căn cứ Hoài Long.
Thẩm Chi Hủ lập tức bật cười, đưa tay xoa xoa lỗ tai cô.
“Ngao Ngao thật là thông minh.”
Dĩ nhiên rồi, tôi là hổ con thông minh nhất đấy!
Kiều Nghệ ngẩng đầu, dáng vẻ có chút vênh váo tự đắc.
Vẫn là hổ mẹ không nhìn nổi bộ dạng ngu ngốc này của nhóc con nhà nó, bèn dùng đầu ủi cái m.ô.n.g của cô. Kiều Nghệ vốn đang đắc chí không thôi cứ như vậy bị mẹ già nhà mình đẩy cho ngã dúi mặt xuống đệm một cách bất ngờ.
Kiều Nghệ: “...”
Đáng ghét, mẹ à, con có phải là hổ con mẹ thương yêu nhất không thế?
Lúc này, một tiếng cười khẽ truyền tới từ trên đỉnh đầu.
Khi cô nhận ra đây là tiếng cười của Người đẹp ốm yếu thì xấu hổ quẫn bách không thôi, dứt khoát nằm xuống tại chỗ, vùi mặt vào tấm đệm.
Ôi, tôi không còn mặt mũi gặp ai nữa, thanh danh cả đời của tôi huhuhu!
Thẩm Chi Hủ cực kỳ vui vẻ, cũng không làm phiền hổ trắng nhỏ rõ ràng muốn ổn định lại tâm trạng, đứng dậy đi chuẩn bị cơm tối cho bản thân và cả cô.
Cơm tối hôm nay của Kiều Nghệ vẫn là thịt ức gà, tuy nhiên còn có thêm một bát sữa dê.
Vốn dĩ cô đang ăn đến ngon lành, không ngờ một cái đầu hổ lớn ghé lại đẩy cô ra, ung dung thong thả l.i.ế.m sữa dê trong bát.
Hổ mẹ hình như rất thích sữa dê, cái đuôi sau lưng cũng đang nhẹ nhàng vẫy vẫy.
Kiều Nghệ bị đẩy ra hoàn hồn lại, không tranh giành với hổ mẹ mà là nhìn về phía Người đẹp ốm yếu với vẻ đáng thương.
Ánh nhìn này gần như khiến trái tim của Thẩm Chi Hủ tan chảy, lập tức nhanh tay đi pha một bát sữa dê khác.
Chẳng bao lâu sau, một bát sữa dên bốc hơi nóng được đặt bên cạnh hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ vui vẻ, cúi đầu l.i.ế.m đến vui sướng.
Thẩm Chi Hủ cứ nhìn hai con hổ trắng giống nhau cúi đầu uống sữa dê như vậy, chẳng hiểu tại sao anh lại có cảm giác như thể mình đang nuôi hai con mèo lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-85.html.]
Mọi người ăn uống no say, Kiều Nghệ chạy đi giày vò hổ mẹ đã lâu không gặp, Thẩm Chi Hủ mang bát đũa đi rửa sạch sẽ, sau đó cầm quần áo sạch vào phòng tắm.
Đợi đến khi anh đi ra, hổ trắng nhỏ đã dựa vào hổ trắng lớn ngủ thiếp đi. Bấy giờ anh mới nhận ra một chuyện cực kỳ quan trọng, đó là hổ trắng lớn đến rồi, anh sẽ không thể ôm hổ trắng nhỏ nằm ngủ được nữa!
Trong một khoảnh khắc như thế, Thẩm Chi Hủ cảm thấy ấm ức, nhưng nhìn hai mẹ con thân thiết dựa sát vào nhau, trái tim của anh vẫn mềm xuống.
Bỏ đi, hổ trắng nhỏ đã lâu không gặp mẹ rồi, lúc này muốn ở gần mẹ cũng là điều dễ hiểu, anh vẫn nên từ từ thích ứng với cuộc sống không thể ôm cô đi ngủ thôi.
Thẩm Chi Hủ than thở xong, rón rén trèo lên giường.
Lúc anh trở mình, hổ mẹ ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Thẩm Chi Hủ, sau đó lại cúi đầu xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Đầu nó tựa sát vào nhóc con, ngửi mùi vị quen thuộc trên người cô, cuối cùng nó cũng có thể yên tâm ngủ ngon giấc rồi.
(Thẩm Chi Hủ: Đó là mẹ vợ, ta nhịn!)
Lúc này, hổ trắng nhỏ đang lim dim cũng chìm vào giấc mơ đẹp có hương vị ngọt ngào, trong nháy mắt hổ mẹ tựa vào kia, cô như cảm giác được mà cọ cọ, tiếp theo ngủ sâu hơn.
Kiều Nghệ đã nằm mơ.
Trong giấc mơ có một con hổ trắng lớn, bụng của nó phình to, chứng tỏ nó đang trong trạng thái mang thai.
Nhờ một con hổ trắng lớn khác chăm sóc, con hổ trắng lớn này rõ ràng sống rất tốt đẹp. Nhưng bỗng nhiên có một ngày, thế giới thay đổi, một bầy zombie có vẻ mặt dữ tợn đã xông vào công viên động vật hoang dã, bọn chúng gào thét tấn công về phía những động vật trong công viên.
Tiếng gào thét, tiếng kêu la thảm thiết, đi đôi với đó là m.á.u tanh tràn ngập toàn bộ công viên động vật hoang dã.
Hổ trắng lớn mang thai được một con hổ trắng lớn khác bảo vệ mà bình an trốn ra khỏi công viên, nhưng đổi lại chính là con hổ trắng lớn còn lại đã không may c.h.ế.t dưới miệng của bầy zombie.
Cứ như vậy, hổ trắng lớn thoát khỏi nguy hiểm lảo đảo chạy về phía một khu biệt thự gần như không có người ở. Cũng bởi vì sự việc nguy hiểm quá độ hôm nay, hổ trắng lớn bị kích thích đến mức sinh con trước thời hạn.
Nó sinh ra được một con hổ con, nhưng vừa mới sinh ra, hổ con cũng không nhúc nhích, rõ ràng đã không còn hơi thở. Cho dù hổ trắng lớn có l.i.ế.m láp hay dùng lỗ mũi nhẹ nhàng cọ cọ như thế nào đi nữa, hổ con cũng không tỉnh lại, thân thể cũng càng ngày càng lạnh như băng.
Thời gian trôi qua từng chút một, hổ trắng lớn dường như đã nhận ra điều gì đó, đôi mắt xanh nhạt tròn xoe bình tĩnh kia bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, cuối cùng hội tụ thành nước mắt lăn từ trên khóe mắt xuống.
Cảnh tượng này khiến Kiều Nghệ vô cùng đau lòng, cũng làm cho cô đột ngột tỉnh giấc, mơ màng mở to đôi mắt tròn xoe.
Lúc này, trời vừa mới sáng, ánh sáng trong căn nhà lờ mờ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến thị lực của Kiều Nghệ. Cô lập tức thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy hổ mẹ đang ngủ yên bình bên cạnh mình, sau đó nâng đầu lên tựa vào cái đầu lớn của hổ mẹ, yên lòng nhắm hai mắt lại.
Gần như trong giây phút cô tỉnh lại kia, Kiều Nghệ đã hiểu hổ trắng lớn mang thai trong giấc mơ là hổ mẹ của mình. Cô không biết giấc mơ là do bản thân mình tạo ra hay là tất cả những chuyện mà hổ mẹ đã trải qua khi cô chưa xuyên qua tới. Nhưng tất cả mọi thứ này đều không còn quan trọng nữa, Kiều Nghệ chỉ cần biết cô còn sống, hổ mẹ vẫn còn sống thật tốt là đủ rồi.
Trong bóng tối, hổ mẹ mở mắt ra, thấy nhóc con ngủ cũng không ngủ ngoan, đáy mắt thoáng lóe lên vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng lại không nỡ đẩy nhóc con ra, bèn chậm rãi nhắm hai mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.
Thẩm Chi Hủ không có hổ trắng nhỏ ở bên cạnh, rõ ràng không ngủ ngon giấc. Cho đến ban ngày tỉnh lại, màu xanh đen nhàn nhạt dưới mắt anh lại trông cực kỳ bắt mắt trên gương mặt tuấn tú trắng nõn của anh.
Vì thế, Kiều Nghệ còn hết sức lo lắng cọ cọ vào bắp chân anh, ân cần hỏi.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu ơi, anh sao thế? Ngủ không ngon à?
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy ánh mắt quan tâm của hổ trắng nhỏ, lắc lắc đầu rồi giơ tay lên xoa xoa đầu cô: “Tôi không sao, Ngao Ngao à, hôm nay chúng ta phải ra khỏi căn cứ Hoài Long, em có vui không?”
Kiều Nghệ gật đầu.
Chỉ cần có hổ mẹ ở đây, Người đẹp ốm yếu cũng ở đây, cô đi đâu cũng sẽ rất vui vẻ.
“Ngoan ngoãn chờ tôi nhé, tôi đi làm bữa sáng cho em.” Thẩm Chi Hủ suy nghĩ một lát rồi nhìn về phía hổ trắng lớn: “Mi muốn không? Là sữa dê như tối hôm qua.”
Anh cảm thấy cứ gọi hổ trắng lớn là mẹ Ngao Ngao nghe là lạ, muốn đổi cái tên khác, nhưng không biết nên gọi thế nào, đành phải kêu một cách cứng nhắc như vậy trước đã.
Tối hôm qua hổ mẹ uống sữa dê một lần, cảm thấy mùi vị kia rất giống sữa mà thú hai chân đã đút cho lúc nó còn nhỏ, khiến nó có chút nhớ nhung, cho nên lập tức gật gật đầu bày tỏ bản thân cũng muốn sữa dê.