Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:43:37
Lượt xem: 262
Nghe được là do Cao Hoằng Khải xung phong nhận việc, Lý Văn Bân thật sự không biết có nên khen ngợi sự gan dạ của anh ta hay không, bèn trừng mắt lườm Cao Hoằng Khải một cái, sau đó lại nhìn về phía Thẩm Chi Hủ. Tuy nhiên ánh mắt lại bị con hổ trắng lớn bên cạnh hấp dẫn.
Đây là mẹ của hổ trắng nhỏ sao? Thật là một con hổ trắng lớn dũng mãnh.
“Anh Thẩm.” Lý Văn Bân chào hỏi Thẩm Chi Hủ.
“Có việc gì sao?” Thẩm Chi Hủ nhìn thoáng qua hổ trắng nhỏ có chút mệt mỏi, quyết định ôm cô lên.
Kiều Nghệ tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay của Người đẹp ốm yếu, ngoan ngoãn kêu một tiếng.
Hổ mẹ chỉ nhìn thoáng qua một cái, không tỏ vẻ gì.
Lý Văn Bân kinh ngạc, nghe nói hổ cái là loài động vật bảo vệ con của mình tốt nhất, không ngờ hổ trắng lớn này có thể dung túng cho Thẩm Chi Hủ ôm con của nó.
Anh ta đè nén những suy nghĩ hỗn loạn của mình xuống, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chuyện là như thế này, hôm nay tôi nhận được thông báo, căn cứ đang chuẩn bị đặt ra một nhiệm vụ tập thể quy mô lớn để thu thập vật tư y tế ở thành phố Phong Tháp bên cạnh. Ngoài việc căn cứ sẽ cử quân đội và các tiểu đội dị năng của căn cứ tham gia nhiệm vụ, các tiểu đội dị năng dân sự cũng có thể tự mình đăng ký. Anh Thẩm, không biết anh có hứng thú với nhiệm vụ lần này hay không?”
Lý Văn Bân nghe nói phần thưởng của nhiệm vụ này rất phong phú, nên cảm thấy rất hứng thú, muốn đăng ký cho tiểu đội của mình. Nếu có thêm Thẩm Chi Hủ và hai con hổ trắng cùng tham gia, bọn họ nhất định có thể an toàn trở về.
“Thành phố Phong Tháp?” Thẩm Chi Hủ vô thức lẩm bẩm, đối mặt với ánh mắt chờ mong của Lý Văn Bân, anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có hứng thú.”
Lý Văn Bân đột nhiên cảm thấy thất vọng: “Vậy được rồi.”
“Còn có chuyện gì nữa không?”
“Không có gì.”
Thẩm Chi Hủ hừ một tiếng, ôm hổ trắng nhỏ đi vào khu nhà của dị năng giả, hổ trắng lớn cũng chậm rãi đi theo phía sau anh.
“Đội trưởng, phần thưởng của nhiệm vụ lần này nhiều lắm hả?” Cao Hoằng Khải đi đến, thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Lý Văn Bân lấy lại tinh thần, gật gật đầu.
“Hẳn là rất nguy hiểm phải không? Thành phố Phong Tháp trước tận thế là một thành phố đông dân, cũng không biết sau tận thế có bao nhiêu zombie bị lây nhiễm ở đó nữa.”
Nghĩ đến đám zombie dày đặc, Cao Hoằng Khải vô cùng sợ hãi.
Lý Văn Bân tất nhiên cũng biết điều này, nhưng…
“Muốn giàu có thì phải chịu nguy hiểm.”
Nghe vậy, Cao Hoằng Khải rụt cổ lại, thấp giọng đáp: “Vậy tôi trở về bàn bạc với cha mẹ đã.”
Anh ta có người nhà, không giống như Lý Văn Bân chỉ có một thân một mình, không phải lo sợ.
“Ừm, cậu trở về bàn bạc chuyện này với người nhà đi.”
***
“Mọi người về rồi à?’
Thẩm Chi Hủ vừa mới đi lên lầu ba đã nhìn thấy Trình Dao đứng phía trước của phòng bọn họ, dường như nàng đã chờ ở đây rất lâu, ánh mắt hơi sáng lên khi nhìn thấy hổ trắng lớn phía sau anh.
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, nghĩ đến những lời Lý Văn Bân vừa nói, lập tức biết được ý đồ của Trình Dao.
“Anh có biết lần này căn cứ muốn đặt nhiệm vụ quy mô lớn không?” Trình Dao nói thẳng vào vấn đề.
Thẩm Chi Hủ gật đầu, ý bảo mình đã biết chuyện này, vốn dĩ anh cho rằng Trình Dao cũng đến hỏi mình có muốn tham gia nhiệm vụ như Lý Văn Bân, không ngờ nàng lại nói: “Nhiệm vụ lần này, anh và hổ trắng lớn đừng nên thạm gia.”
“Tại sao?”
Thẩm Chi Hủ đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Nàng đứng ở đây chờ bọn họ lâu như vậy chỉ vì muốn ngăn cản bọn họ đến thành phố Phong Tháp sao? Vì sao thế? Thành phố Phong Tháp có sự nguy hiểm nào à?
“Thành phố Phong Tháp là một thành phố lớn đông dân, gần 80% dân số ở thành phố này đã bị lây nhiễm thành zombie, có thể thấy được ngoại trừ những zombie bình thường, ở đó còn có những zombie cấp cao hơn. Tôi không muốn anh dẫn hổ trắng lớn đi mạo hiểm.”
Trình Dao bình tĩnh phân tích cho Thẩm Chi Hủ, có điều nàng không nói đến chuyện ở kiếp trước cũng từng có một nhiệm vụ quy mô lớn như vậy, nàng và hổ trắng lớn đều tham gia. Vốn dĩ cho rằng muốn giàu có thì phải mạo hiểm, không ai ngờ thành phố Phong Tháp lại nguy hiểm đến mức ấy, số người mà căn cứ Hoài Long cử đến gần như đều bị tiêu diệt. Lúc ấy nàng cũng rất khó khăn mới có thể trốn thoát được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-89.html.]
Cho nên sau khi biết nhiệm vụ này được tiến hành theo quỹ đạo của kiếp trước, nàng lập tức đi tìm Thẩm Chi Hủ, hy vọng anh sẽ không tham gia vào.
Thẩm Chi Hủ nghe xong, nhéo nhéo móng vuốt lông xù của hổ trắng nhỏ, nhỏ giọng đáp: “Tôi biết rồi.”
Trình Dao cảm thấy một này nào đó sẽ nàng tức c.h.ế.t khi nói chuyện với Thẩm Chi Hủ mất thôi. Nàng nhẫn nhịn tiếp tục nói: “Cho nên?”
Thẩm Chi Hủ lúc này mới chịu liếc mắt nhìn Trình Dao một cái: “Yên tâm, tôi không có ý định tham gia nhiệm vụ lần này đâu.”
Trình Dao cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, tôi đi về trước.”
Nàng cất bước rời đi, khi đi ngang qua Đại Bạch, nàng không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.
“Rắc rắc…”
Sau khi Trình Dao rời đi, Thẩm Chi Hủ lấy chìa khóa ra mở cửa phòng, trước khi bước vào, anh nhạy bén phát hiện ra những thay đổi nhỏ trong phòng, nên không vội đi vào mà đứng ở cửa quan sát vài lần. Sau vài lần tìm kiếm anh thấy được một chiếc camera nhỏ giấu ở trong góc, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng. Anh đặt hổ trắng nhỏ xuống và bảo cô đừng cử động, tiếp theo lấy cây cung treo ngược trên lưng, rồi rút một mũi tên ra, b.ắ.n một mũi tên vô cùng dứt khoát và gọn gàng.
“Phạch” một tiếng.
Camera bị b.ắ.n trúng,
Kiều Nghệ vốn dĩ cũng ngửi được một mùi hương lạ lẫm ở trong phòng, sau khi nhìn thấy chiếc camera bị Người đẹp ốm yếu b.ắ.n trúng, cô vô cùng tức giận.
“Grừ grừ grừ…” Mẹ kiếp, rốt cuộc là ai đã lẻn vào căn phòng của bọn họ hả? Còn gắn camera nữa chứ!
Cảm nhận được sự tức giận của hổ con, hổ mẹ cũng đi đến cẩn thận tìm kiếm khắp phòng một lần, nhận thấy không có nguy hiểm gì mới cúi đầu xoa xoa bộ lông xù của hổ con để trấn an.
Thẩm Chi Hủ đi lên phía trước cầm lấy chiếc camera đã bị hỏng, nhìn thấy đây là mẫu mới nhất, anh biết trong căn cứ có người không kiềm chế được nữa mới nhân lúc anh ra ngoài mà lẻn vào phòng gắn camera.
Đây là không sợ c.h.ế.t sao? Hay cho rằng anh là người c.h.ế.t rồi?
Ánh mắt Thẩm Chi Hủ lạnh lùng, tăng thêm một chút lực tay, lực không gian khiến camera tan thành bụi trong nháy mắt.
“Grừ grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, trong phòng còn camera nào không?
Kiều Nghệ vừa hỏi vừa cẩn thận ngửi ngửi mùi hương lạ lẫm ở trong phòng.
Nghe thấy âm thanh của hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ thu hồi ánh mắt sắc lạnh của mình, nghiêng đầu về phía hổ trắng nhỏ đang ngửi mùi như một chú chó tuần tra, khóe môi hơi cong lên.
“Ngao Ngao đừng ngửi nữa, trong phòng chỉ có một cái camera thôi.”
Kiều Nghệ ngẩng đầu nhìn Người đẹp ốm yếu, cô không tin, còn chạy vào phòng tắm kiểm tra qua.
Thẩm Chi Hủ cũng đi theo, không phát hiện bất kỳ camera nào trong phòng tắm.
“Grừ grừ grừ …” Người đẹp ốm yếu, nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai ghê gớm như vậy?
“Ngao Ngao lo lắng sẽ còn người khác đi vào phòng của chúng ta nữa sao? Yên tâm đi, nếu bọn họ đã rút dây động rừng, chắc chắn sẽ không ngu xuẩn mà lẻn vào lần thứ hai đâu.”
Kiều Nghệ chớp chớp đôi mắt tròn xoe, ừm, sao cô lại cảm thấy giọng điệu của Người đẹp ốm yếu giống như anh biết rất rõ hành vi hèn hạ của những người này thế?
“Ngao Ngao sao lại nhìn tôi như vậy?”
Kiều Nghệ lắc đầu theo bản năng.
“Được rồi, không cần lo lắng, nếu những người đó lại đến lần nữa, chúng ta đánh bọn họ đến tè ra quần được không?”
Ừm.
“Grừ grừ grừ …” Sao Người đẹp ốm yếu có thể nói những lời thô tục như vậy.
Kiều - hổ con - Nghệ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mặc dù Thẩm Chi Hủ nghe không hiểu nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy sự chán ghét của hổ trắng nhỏ, có thể khẳng định cô không nói được lời tử tế nào, anh dở khóc dở cười nói: “Có phải em ghét bỏ tôi không? Có còn muốn ăn thịt thỏ hầm không hả?”
Kiều Nghệ nhẹ nhàng lay động cái đuôi cứng đờ, yếu ớt tiến lại gần, chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay của Người đẹp ốm yếu.
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, tôi cho anh sờ, lát nữa anh nhớ phải làm thịt thỏ hầm cho tôi nhé.
(Kiều Nghệ: Ủa dzì dzợ? Dzì dzợ? Ai biết dzì đâu!) Che mặt (〃ノωノ)