Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 99
Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:46:51
Lượt xem: 226
Sau khi anh lục soát hết toàn bộ ngôi làng thì trời cũng đã chạng vạng tối, nghĩ đến hổ trắng nhỏ, anh không khỏi tăng tốc trở về. Vừa về đến cửa đã nghe thấy tiếng grừ grừ quen thuộc, anh vô cùng vui mừng, bước đi nhanh hơn nữa.
Kiều Nghệ ngủ được một giấc nên bây giờ tinh thần vô cùng sảng khoái, đang chơi đùa với hổ mẹ. Đôi tai thính của cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã, đoán là Người đẹp ốm yếu có thể đã trở về nên vội chạy ra cửa đón anh.
Thế nên khi Thẩm Chi Hủ quay trở lại đã thấy hổ trắng nhỏ khôi phục trạng thái phấn chấn, lắc nhẹ cái đuôi nhỏ đáng yêu của cô, hai mắt sáng long lanh nhìn vào anh. Giờ phút này, Thẩm Chi Hủ đã tìm lại được cảm giác thân thuộc, trong lòng hơi hơi nóng lên.
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu về rồi à!
“Grừ grừ…” Anh đi đâu đấy? Có gặp nguy hiểm hông dzạ?
À quên mất, sao Người đẹp ốm yếu có thể gặp nguy hiểm được. Trước đó Người đẹp ốm yếu đã giải thích rằng anh không phải thức tỉnh song hệ dị năng, mà là không gian của anh có kèm theo tính công kích, sức mạnh của không gian không chỉ có thể mở ra không gian cho anh mà còn có thể tấn công.
Nghĩ đến đây, Kiều nghệ không khỏi cảm thấy vui mừng cho Người đẹp ốm yếu.
Dị năng không gian của Người đẹp ốm yếu có tính công kích, sau này không cần phải sợ zombie nữa!
Nhưng mà tại sao trước kia Người đẹp ốm yếu không dùng dị năng mà lại dùng cung Phản Khúc?
Kiều Nghệ không nghĩ ra được gì nên quyết định không nghĩ nữa, nghiêng đầu nhìn Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ ổn định lại cảm xúc mãnh liệt, theo thói quen cúi người ôm hổ trắng nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng cọ trán mình vào trán cô: “Ngao Ngao tỉnh rồi à?”
“Grừ grừ…” Tỉnh từ lâu rồi! Người đẹp ốm yếu đi đâu thế?
“Cảm thấy khỏe hơn nhiều chưa?”
“Grừ grừ…” Rồi rồi, Người đẹp ốm yếu không cần lo lắng cho tôi đâu. Tối qua chỉ là tôi ngủ không đủ giấc mà thôi, giờ ngủ đủ rồi, tinh lực lại tràn đầy 2000% luôn!
“Vậy là tốt rồi!” Thẩm Chi Hủ thở phào nhẹ nhõm, ôm hổ trắng nhỏ đi về phía hổ trắng lớn.
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, anh còn chưa nói cho tôi là anh vừa mới đi đâu đấy?
Cô thực sự không quen với việc không nhìn thấy Người đẹp ốm yếu ở bên mỗi khi thức dậy.
Thẩm Chi Hủ không đành lòng buông hổ trắng nhỏ ra, sau khi ngồi xuống, anh lại ôm hổ trắng nhỏ vào lòng, dùng bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng vuốt ve bộ lông của hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ cảm thấy vô cùng dễ chịu, cổ họng phát ra tiếng grừ grừ.
“Ngao Ngao có thoải mái không?”
“Ngaooo…” Thoải mái! Thoải mái quá trời luôn!
“Đúng rồi, tôi vừa mới đi một vòng quanh làng tìm được rất nhiều đồ ăn, trong đó có cả rau cải nữa, Ngao Ngao có muốn nếm thử một chút không?”
Thẩm Chi Hủ phát hiện ra hổ trắng nhỏ không chỉ thích ăn thịt sống như hổ trắng lớn, phạm vi ăn uống của ẻm rộng hơn rất nhiều, trộn, sống, chín, chay, thịt, chẳng chê món nào cả.
Quả nhiên, vừa mới nói xong anh đã thấy đôi tai của hổ trắng nhỏ vẫy vẫy một cách hưng phấn, cô ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt tròn xoe màu xanh lam nhạt đầy vẻ khao khát nhìn anh.
“Grừ grừ…” Tất nhiên muốn rồi!
Kiều Nghệ chịu ảnh hưởng của thói quen sống hai mươi năm trước khi xuyên sách, dù bây giờ cô đang là một chú hổ trắng nhỏ ngoan ngoãn không hơn không kém thì cũng sẽ chẳng bao giờ từ chối đồ ăn.
“Đợi lát nữa tôi làm cho em.”
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu thật tốt bụng!
Kiều Nghệ nghiêng đầu cọ vào tay của Người đẹp ốm yếu, khóe mắt nhìn thoáng qua sắc trời dần tối bên ngoài mới nhận ra hôm nay bọn họ sẽ qua đêm ở đây.
“Grừ grừ…” Chúng ta không quay lại căn cứ Hoài Long sao?
Thẩm Chi Hủ chú ý tới ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài của hổ trắng nhỏ, đoán được cô đang thắc mắc điều gì, giải thích: “Mấy ngày nay chúng ta sẽ dành nhiều thời gian ở bên ngoài, Ngao Ngao cảm thấy thế nào?”
Kiều Nghệ nghe xong liếc nhìn hổ mẹ.
Trước cái nhìn chăm chú của hổ con, hổ mẹ vẫy đuôi.
“Grừ grừ…” Sao cũng được nè.
Thấy cả hai mẹ con đều không phải đối, Thẩm Chi Hủ buông hổ trắng nhỏ ra, chuẩn bị đi làm bữa tối.
Kiều Nghệ được trả tự do, biết Người đẹp ốm yếu đang định làm gì nên chạy đến chỗ hổ trắng lớn, thấy hổ mẹ đang lười biếng nhìn mình, cô giơ móng chạm vào râu của hổ mẹ.
“Grừ grừ…” Mẹ ơi, râu của mẹ cứng quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-99.html.]
Hổ mẹ cảm thấy ngứa, quay đầu đi, tránh để hổ con đụng vào.
Hổ con thấy thế thì càng nghịch ngợm, đi tới trước mặt hổ mẹ, sờ vào bộ râu của nó.
“Grừ grừ…” Mẹ cho con sờ một lúc đi, vui quá!
Hổ mẹ phiền đến mức dùng miếng đệm thịt dày dưới chân ấn vào móng vuốt của hổ con, ánh mắt khiêu khích như thể để xem con tiếp tục nghịch râu của mẹ như thế nào?
Kiều Nghệ hơi rén, nhưng thay vì từ bỏ, cô dùng chân còn lại chạm vào râu hổ mẹ.
Hổ mẹ nhanh chóng né tránh móng vuốt của hổ con, chân trước còn lại ấn móng vuốt nghịch ngợm của hổ con xuống.
Kiều Nghệ: “…”
Đôi mắt cô trừng lớn khi nhìn thấy hổ mẹ đang đắc ý.
“Grừ grừ…” Mẹ chơi xấu! Sao có thể làm như vậy được chứ?
Hổ mẹ không hiểu lời nói của nhóc con nhưng lại hiểu ánh mắt của nó, giả vờ như không thấy, áp chiếc đầu to lớn của mình vào đầu nhỏ của nhóc con, cọ cọ.
Mẹ, chẳng lẽ không ai nói với mẹ là đầu mẹ rất nặng sao?
Kiều Nghệ ngây người, bắt đầu vùng vẫy muốn thoát ra khỏi đầu của hổ mẹ.
Một lúc sau, hổ mẹ thấy thế đủ rồi mới chịu buông hổ con ra.
Kiều Nghệ bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, bởi vì giãy giụa quá mạnh nên lăn về phía sau vài vòng, cuối cùng ngồi bẹp m.ô.n.g trên đất, đôi mắt to tròn ngập nước nhìn hổ mẹ lười biếng l.i.ế.m bàn chân.
Thẩm Chi Hủ đã nhìn thấy trò đùa của hai mẹ con từ lâu nhưng không quấy rầy mà chỉ im lặng quan sát. Mãi đến khi hổ trắng nhỏ ngồi bệt trên mặt đất, đơ người không kịp phản ứng gì, anh mới không nhịn được mà cười khúc khích.
Kiều Nghệ máy móc quay đầu nhìn Người đẹp ốm yếu đang cười, thấy anh giấu đầu lòi đuôi, lấy tay che miệng, ánh mắt tránh né cô.
Dù là như vậy cũng không có cách nào phủ nhận sự thật là anh đang chê cười cô!
Kiều Nghệ đứng dậy, đi đến bên cạnh Người đẹp ốm yếu, nhìn anh đầy thâm ý.
“E hèm, xảy ra chuyện gì vậy Ngao Ngao?”
Kiều Nghệ không nói lời nào, cứ im lặng nhìn anh như vậy.
Cuối cùng, Thẩm Chi Hủ không chịu nổi ánh mắt của hổ trắng nhỏ, tìm một con gấu bông trong không gian, quơ quơ trước mặt cô.
“Ngao Ngao có muốn chơi cái này không?”
Tui hông phải trẻ con nhaaa!
Nhưng nể tình Người đẹp ốm yếu có lòng thế kia, tui đành miễn cưỡng chơi con gấu bông này vậy.
Kiều Nghệ ngậm con gấu bông vào trong miệng, vui vẻ chạy đến chỗ hổ mẹ.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, khuôn mặt hiện lên một nụ cười không hề che giấu.
Quả thật là một đứa trẻ!
Dường như hổ mẹ cũng có hứng thú với gấu bông, nó kéo con gấu bông ra khỏi lòng hổ con, nhìn chăm chú không chớp mắt, sau đó còn dùng chân vuốt ve nó vài lần.
“Grừ grừ…” Ôi, mẹ cũng thật trẻ con!
Hổ mẹ nghe thấy thế, liếc mắt nhìn hổ con rồi tựa đầu vào gấu bông.
Bộ râu của Kiều Nghệ khẽ run lên, thay vì cố gắng giành lại con gấu bông với hổ mẹ, cô tiến lại gần và dựa vào bụng của nó.
Aizz, hình như lại buồn ngủ rồi.
Kiều Nghệ ngáp một cái thật khẽ.
…
“Ý cậu là Thẩm Chi Hủ đắc tội Lê Dụ Bân?” Cố Hựu Kỳ vừa trở lại đã nhận được tin tức đến từ đồng đội ở lại căn cứ Hoài Long. Anh ta kinh ngạc nhướng mày, anh ta mới chỉ rời đi có hai ngày, sao hai người này đã đối đầu nhau rồi?
“Đúng vậy, Lê Dụ Bân còn phái người đi tìm Thẩm Chi Hủ gây sự. Những người đó được anh Trần phát hiện ra c.h.ế.t ở sau núi khi đang đi săn, tất cả đều bị c.ắ.t c.ổ chết.”
Lời nói bổ sung của Nhan Dục Chương càng làm Cố Hựu Kỳ kinh ngạc: “Nếu thế thì không phải là Lê Dụ Bân sẽ tức c.h.ế.t sao?”
Cố Hựu Kỳ đã từng qua lại với Lê Dụ Bân vài lần, anh ta có thái độ vừa kiêu ngạo, vừa nhỏ mọn, không hề xứng đáng với vị trí đội trưởng tiểu đội dị năng chính phủ này.