Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà - Chương 204
Cập nhật lúc: 2024-05-21 18:10:00
Lượt xem: 123
Làm bè tre là ý tưởng kỳ lạ của Hồ Trân Trân.
Bè tre và thuyền Kayak thực ra cũng có vai trò không khác nhau là bao.
Tuy nhiên, bè tre lớn có thể chở được nhiều hàng hóa hơn… di chuyển cũng chậm hơn nên sẽ phù hợp hơn cho việc vận chuyển vật tư.
Trong tình huống thực tế, Hồ Trân Trân vẫn chưa biết rõ bè tre có nhiều tác dụng như thế nào.
Suy cho cùng thì chưa có ai từng thử qua, cũng chưa có tiền lệ.
Ông trời không thương xót người dân, mưa ở thành phố H vẫn tiếp tục rơi.
Từ đây hướng về phía bắc cũng có ba hoặc bốn thành phố cũng bị ảnh hưởng bởi trận mưa lớn này.
Thành phố H là nơi có địa thế thấp nhất trong số đó, nước mưa từ các thành phố xung quanh đều chảy về hướng này, cho dù hệ thống thoát nước đô thị của thành phố H có hoạt động hết công suất cũng không thể xử lý hết được lượng nước lớn như vậy.
Nước đã ngập đến đùi người lớn, đối với trẻ em mà nói, đường đi trong thành phố thậm chí còn giống như một dòng sông, chỉ cần rơi xuống nước, thì cũng có nguy cơ bị đuối nước ngay lập tức.
Nhà của ông chủ cửa hàng quần áo ở thị trấn Bích Thủy, sở dĩ thị trấn Bích Thủy được gọi như vậy là vì trong thị trấn có một con sông uốn lượn rất đẹp.
Những ngọn núi đẹp cùng với làn nước trong vắt, từng là lời khen ngợi lớn nhất mà người ta dành cho mảnh đất này.
Mà bây giờ con sông nhẹ nhàng này, lại trở thành nơi nguy hiểm nhất.
Mưa dữ dội, mực nước không ngừng dâng lên cao, nhấn chìm toàn bộ thị trấn, biến thành một con sông lớn, nếu không cẩn thận, cũng sẽ bị nước cuốn trôi.
Mưa ập đến bất ngờ như vậy, rất nhiều người không có ở nhà để kịp chuẩn bị vật tư.
Trời mưa một ngày thì có thể cầm cự được, nhưng đợi đến ngày hôm sau, thực phẩm và nước sẽ là một vấn đề nan giải.
Trong nhà có lẽ sẽ còn gạo, còn những thức ăn trong tủ lạnh để tồn tại.
Nhưng việc mất nước lại trở thành một vấn đề lớn.
Ngoài trời đang mưa to như vậy nhưng không một giọt nước nào có thể uống được.
Nước đã dâng lên tới nửa người, nước đã hòa lẫn với nhiều thứ khác nhau, đã trở thành nguồn gốc của các loại bệnh dịch.
Ông chủ cửa hàng quần áo buồn rầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhà ông ở tầng hai, tầng một thì đã bị ngập, người ở tầng dưới đã chuyển lên tầng hai, mang theo một cái chăn sạch sẽ để ngủ ngoài hành lang, thỉnh thoảng sẽ đến mượn nhà vệ sinh của ông.
Nếu trời cứ mưa như thế này, e rằng chẳng bao lâu nữa, tầng hai cũng sẽ ngập nước.
Điều quan trọng nhất chính là điện đã bị cắt, thức ăn sẽ không để được lâu.
Ông chủ cửa hàng quần áo thường không thích tích trữ vật tư, trong nhà chỉ có đủ rau cho hai bữa cùng với một bao gạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-toi-tro-thanh-phu-ba/chuong-204.html.]
Ông sợ ngày mai ngay cả gas cũng cắt nên đã hấp trước cả một nồi cơm trong nồi lớn, chỉ sợ cả nhà không có gì để ăn.
Người hàng xóm trước khi chuyển lên tầng hai cũng đã chuyển hết mọi thứ có thể ăn được lên.
Ông chủ cửa hàng quần áo thấy ngủ ngoài hành lang không ổn lắm, nên mời họ vào trong phòng khách nhà ông ngủ, người nhà kia cũng biết nhà ông thiếu nước nên đặc biệt đưa cho họ hai chai nước đóng chai.
Nhưng dù sao một nhóm người mắc kẹt trong tòa nhà cũng chỉ như giọt nước trong xô.
Khi nào vật tư cứu viện mới được vận chuyển đến?
Ông chủ cửa hàng quần áo vẫn có thể lên mạng, xem bình luận của mọi người trên Internet, có thể thấy các xe tải chở vật tư từ bốn phương đang tiến về thành phố H.
Nhưng ông không biết liệu mình có thể trụ được đến thời điểm vật tư được phân phát đến hay không.
Khi con người gặp khó khăn, họ không thể tránh khỏi tâm trạng lo lắng.
Đặc biệt là khi mất điện, điện thoại di động của ông chỉ còn một nửa pin, mỗi đêm ông chỉ dám bật lên một chút, để tránh mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Đêm hôm sau, trời vẫn mưa.
Chủ cửa hàng quần áo nhấn mở nút nguồn, muốn xem tình hình bên ngoài như thế nào.
Vừa mở weibo ra, trái tim ông dường như đã bị những thảm họa tràn ngập màn hình bóp nghẹt.
Thị trấn Bích Thủy vẫn là nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất, một người mẹ đã lên mạng cầu cứu, điện nước bị cắt, nhà không còn thức ăn, cả nhà phải chịu đói.
Đôi mắt của ông chủ cửa hàng quần áo bắt đầu ẩm ướt, mũi có hơi cay cay khi nhìn thấy cảnh như vậy.
“Trời ơi, khi nào ông mới ngừng mưa đây?”
Ông mắng một câu, lại không giấu được sự yếu đuối, vùi đầu vào trong chăn, có chút nghẹn ngào.
Vợ ông nghe thấy được, chỉ biết lặng lẽ vỗ nhẹ ở bên ngoài chăn để an ủi ông.
"Mọi chuyện sẽ sớm qua thôi.”
Nếu không có ai an ủi, ông có thể sẽ bị nghẹn mà qua đời mất.
Người ta sợ nhất là khi không có ai để dựa dẫm, sau khi nghe vợ nói lời này, ông chủ quán đột nhiên không kiềm chế được cảm xúc, nhưng vẫn cố gắng hết sức để không khóc.
Tuy nhiên, giọng mũi mạnh mẽ đã vạch trần ông.
“Ngày mai nếu trộn chút dưa chua với cơm trong nồi thì vẫn có thể ăn. Nếu chúng ta kiên trì thì vẫn có thể vượt qua được.”
"Đừng lo lắng." Vợ ông chủ nhỏ giọng nói một câu: "Ông đừng sợ, tôi còn lén giấu một gói bánh quy đây rồi."