Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 121
Cập nhật lúc: 2024-10-16 08:36:29
Lượt xem: 157
Thật ra thì đến cái tuổi này, cộng thêm lý lịch thế này, Thẩm Tòng Quân có thể thăng chức, nhưng mà lại có xuất thân từ gia đình nhà nông, muốn thăng tiến bản thân cũng chẳng dễ dàng, hơn nữa Thẩm Tòng Quân chỉ học qua lớp xóa mùa chữ, chữ viết đặc biệt có hạn, cho dù bỏ ra cố gắng gấp mấy lần, cuối cùng cũng chỉ có thể giải ngũ trở về thôn.
Nhưng mà không nói đến những cái này, sau khi trở về thôn trong nhà chỉ chia cho anh ấy mấy chục cân lương thực cùng với năm mươi đồng tiền, Tô Tình nghe cũng không lọt tai nữa rồi.
Hằng nay đều gửi mấy trăm đồng về nhà, đã nhiều năm như thế ít nhất phải có một hai ngàn cho nhà, nhưng cuối cùng cũng chỉ được chia một tí tẹo như thế thôi.
Thấy Tô Tình có lòng căm thù như thế, trong lòng Vương Mạt Lỵ cũng rất cảm động, nói: "Lúc ấy tôi nghe nói cũng tức giận lắm."
Không chỉ có cô tức giận, cha mẹ cô cũng tức giận giống vậy có được không? Đã từng thấy thiên vị, nhưng chưa từng thấy thiên vị đến thế.
Những đứa con trai khác là con trai, Thẩm Tòng Quân thì không phải con trai sao?
Trước kia Thẩm Tòng Quân không có ai yêu thương, nhưng bây giờ Thẩm Tòng Quân đã sắp là con rể của nhà họ Vương bọn họ, muốn tách ra không công bằng như thế, vậy thì cũng phải hỏi xem nhà họ Vương bọn họ có đồng ý hay không!
Cho nên liền qua đó.
Nhà họ Vương cũng là dòng họ lớn trong thôn, không kém nửa điểm so với nhà họ Thẩm, hơn nữa bô lão của nhà họ Thẩm bên kia cũng không cam tâm tình nguyện để tách ra như thế, chia thế thì còn để bọn họ tới làm chứng cái con khỉ nữa à?
Bọn họ có còn cần liêm sỉ nữa hay không?
"Cuối cùng cho Thẩm Tòng Quân năm mươi cân lương thực, tiền cũng cho một trăm đồng." Vương Mạt Lỵ nói.
Tô Tình nghe vậy vẫn còn bất mãn, nói: "Chút lương thực với tiền này cũng chẳng nhiều!"
Vương Mạt Lỵ gật đầu: "Không nhiều thật, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, hai lão già kia cứ liều c.h.ế.t không nhả ra, nói cái gì cũng cần tiền, ăn uống đi lại đều cần đến tiền, nào có lý gửi về một phần tiền thì vẫn còn nguyên một phần tiền chứ?"
Vừa nói vừa cắn răng: "Nhà họ Thẩm có căn nhà gạch ngói sáng sủa kia, tất cả tiền đều là do Thẩm Tòng Quân kiếm về, cuối cùng vẫn được hời cho bọn họ, chúng tôi còn dọn tự dọn ra ngoài!" Nghĩ chút thôi cô ấy đã nổi giận.
"Dọn thì dọn thôi, sau này đừng trông cậy vào hai người để dưỡng lão là được, bọn họ thiên vị ai thì tới lúc đó hãy ăn ở với người đó đi!" Tô Tình nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-121.html.]
Vương Mạt Lỵ nới tới đây cũng có chút vui sướng, cười nói: "Mẹ tôi là người trong nghề, nên trực tiếp viết thỏa thuận dưỡng lão xong xuôi, sau này tôi và Thẩm Tòng Quân sẽ dọn ra ngoài, nhường căn nhà lại, đây coi như là quà biếu cho hai ông bà già. Cho nên sau này khi lớn tuổi cần dưỡng lão, hai chúng tôi cũng chỉ cần biếu chút tiền và lương thực thôi, tuyệt đối không thể tới chỗ chúng tôi để ăn ở!"
"Tứ thẩm làm đúng lắm!" Tô Tình cười nói.
Thật ra thì thỏa thuận dưỡng lão như vậy không có hiệu lực về mặt pháp luật, nhưng người trong thôn viết nhiều thỏa thuận như thế sao phổ biến hết được!
"Xây nhà chắc chắn là cần không ít tiền, bên này tôi còn có một ít, đến lúc đó cần thì cô tới lấy dùng trước cũng được." Tô Tình nói với cô ấy.
Vương Mạt Lỵ rất cảm động, cười quở trách: "Cô không sợ tôi sẽ không trả nổi à?"
"Tôi sợ gì chứ, hai người ai cũng giỏi, sau này còn có thể kém đến đâu chứ? Khẳng định cuộc sống rất thịnh vượng!" Tô Tình cười nói.
Vương Mạt Lỵ cười nhỏ giọng nói: "Bản thân Thẩm Tòng Quân cũng cất một ít tiền."
Tô Tình kinh ngạc: "Thật không?"
"Thật, anh ấy cũng không phải kẻ ngốc, biết cha mẹ anh ấy không định gặp đứa con trai là anh ấy nữa, cho nên cất riêng một ít làm vốn lấy vợ." Vương Mạt Lỵ ngại ngùng nói.
Chuyện này là do Thẩm Tòng Quân nói với cô, anh ấy cũng là một tên ngốc, sổ tiết kiệm cũng giao cho vợ từ trước, tiền có bên trong không nhiều, đều là tiền mà anh kiếm khi nhận nhiệm vụ bên ngoài, những mấy năm như thế cũng có khoảng mấy trăm.
Cho nên đợi tới sang năm dọn ra xây cái nhà kia của riêng mình cũng không thành vấn đề, anh em nhà mẹ cô ấy nhiều, tới lúc đó đều có thể tới trợ giúp.
"Cũng không thể cho bên kia biết được." Tô Tình hài lòng nói.
"Ừ, chỉ nói một chút cho cô biết thôi." Vương Mạt Lỵ bảo: "Đến lúc đó tôi sẽ nói rằng đây là tiền nhà mẹ tôi cho chúng tôi mượn, bọn họ có thể nói được gì chứ?"
Tô Tình cười một tiếng: "Vậy thì tốt, cách thật xa ra, sau này mấy người ở riêng chẳng ai phải ngại ai nữa."
Vương Mạt Lỵ cười một tiếng.
Lần này Tô Tình không có ý kiến gì, bảo: "Vốn tôi đã nghe nói tình hình ở nhà họ Thẩm bên kia, tôi còn định khuyên hai người, chỉ lo lắng rằng Thẩm Tòng Quân là một kẻ cha mẹ nói gì thì chính là cái đó, đến khi ấy cô sẽ như nhảy vào trong hố lửa. Bây giờ xem ra tôi đã lo lắng thái quá rồi, thật sự tốt quá."