Xuyên sách về thập niên: Hạnh phúc bên chồng cùng nuôi 2 con - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-10-19 13:53:02
Lượt xem: 100
Bùi Tử Du cũng vội gật đầu, nói: "Đúng vậy mẹ, vào nhà trước đã, Trần Tuyết đi cả ngày rồi."
Bà Bùi khó thở, còn chưa vào cửa đã đau lòng người ta, con bé ở nông thôn này không biết xấu hổ vội vàng cho không nhà mình, con đau lòng cái rắm!
"Tôi nói mẹ Tử Du này, tôi thấy đối tượng này của Tử Du cũng khá tốt, bà tiếp nhận đi, đứng cùng Tử Du đúng là một đôi trai tài gái sắc, nhìn rất xứng đôi!" Một hàng xóm khác quan hệ không tệ với bà Bùi cũng cười nói.
Bà Bùi trực tiếp mắng: "Xứng cái gì mà xứng, bà muốn nói con trai tôi muốn người từ nông thôn sao? Miệng chó không mọc được ngà voi, không nói lời nào cũng không ai bảo bà là người câm đâu, cái thứ ở nông thôn cũng xứng tiến vào cửa nhà tôi!"
"Ai nha, tôi nói này mẹ Tử Du, tôi ở đây nghe một hồi, thấy bà một câu lại một câu nói người ở nông thôn đến, sao vậy, bà đang kỳ thị những nông dân lao động vất vả ở quê nhà sao? Bà có biết tư tưởng tác phong như vậy là không đúng hay không, bà như vậy là phải bị kéo đi làm công tác tư tưởng đấy, bà có tin tôi lên phường tố cáo bà không, tố cáo bà kỳ thị, tố cáo bà phân biệt đối xử!" Thím kia lập tức nói.
"Bà…… bà cũng không nên nói bậy, mẹ tôi kỳ thị, phân biệt đối xử lúc nào!" Bùi Như Ý hoảng sợ, vội nói.
"Bà ta một câu lại một câu nói người từ nông thôn đến không xứng tiến vào cửa nhà mấy người, chúng tôi đều nghe thấy, còn muốn phủ nhận sao? Cái này không phải kỳ thị người nhà quê thì là cái gì! Bởi vì kỳ thị cho nên phân biệt đối xử, muốn phân chia giai cấp chúng ta và nông dân ở nông thôn, khơi mào mâu thuẫn giữa chúng ta, vậy mẹ cô chính là giai cấp đối địch, phải tố cáo!" Thím kia hét lớn.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt bà Bùi lập tức trắng bệch, sắc mặt Bùi Như Ý cũng trở nên trắng bệch.
"Không có, không có, mọi người không cần hiểu lầm, mẹ tôi chỉ là trong lúc nhất thời không tiếp nhận được, không có phân biệt đối xử gì cả!" Bùi Như Ý nhanh chóng nói, lại thúc giục anh hai mình: "Anh hai, anh còn thất thần làm cái gì, mau nói chuyện giúp mẹ đi!"
"Các thím, mọi người không cần hiểu lầm, cháu và Trần Tuyết đã kết hôn ở nông thôn, đã là vợ chồng, bây giờ trở về để gặp mẹ, Tết nhất nháo ra ít chuyện không thoải mái, nhưng đây đều là chuyện trong nhà, mọi người quay về nhà ăn Tết đi, nhà cháu cũng phải về ăn Tết đây." Bùi Tử Du liền nói.
"A, hai đứa kết hôn ở nông thôn rồi à?" Có hàng xóm hỏi.
Mặt Trần Tuyết đỏ lên, không khỏi nhìn về phía Bùi Tử Du, Bùi Tử Du gật đầu khẳng định: "Không sai, cháu đã tới nhà gặp trưởng bối, ở nông thôn đã coi như là vợ chồng, bây giờ chủ yếu là mang Trần Tuyết về gặp mẹ cháu!"
Một câu này vừa nói ra, trong lòng Trần Tuyết đều là mật ngọt, thống khổ cùng không chỗ dung thân do vừa rồi bị bà Bùi và em chồng làm nhục đều biến mất hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-hanh-phuc-ben-chong-cung-nuoi-2-con/chuong-180.html.]
Chỉ cần có thể ở bên anh Bùi, cô ta chịu đựng một chút trắc trở thì sao, cô ta tin tưởng chân thành có thể mài mòn cả sắt đá.
Cô ta chỉ cần hiếu thảo với mẹ chồng, đối tốt với em chồng, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bị cô ta làm cho cảm động, sớm muộn gì cũng sẽ tiếp nhận cô ta!
Bởi vì giai cấp đối địch cũng bị nói ra rồi, bà Bùi tuy cực kỳ kháng cự để Trần Tuyết bước vào cửa, nhưng còn có thể làm thế nào?
Chỉ có thể để con trai mang theo cô ta vào nhà.
Sau đó bà Bùi trực tiếp tức đến đổ bệnh, nếu nói bệnh thì cũng không có, chỉ là n.g.ự.c nghẹn muốn c.h.ế.t mà thôi.
"Anh tự ăn đi, dù sao bữa cơm Tất niên này em cũng nuốt không trôi, em vào phòng an ủi mẹ!" Bùi Như Ý bĩu môi.
"Em cố an ủi mẹ đi." Bùi Tử Du gật đầu.
Bùi Như Ý đương nhiên là muốn vào an ủi mẹ mình 'thật tốt', vừa thuận khí cho mẹ mình vừa đốt lửa bên gối, nhỏ giọng nói: "Tết nhất này vừa vào cửa đã khiến mẹ giận đến đổ bệnh nằm trên giường, có thể thấy được là cái đồ sao chổi, không phải may mắn, không biết bát tự có khắc mẹ hay không nữa, đừng có khiến mẹ gặp xui xẻo bệnh tật!"
Nghe con gái nói như vậy, bà Bùi cảm thấy cả người càng không thoải mái, chỗ nào cũng không thoải mái.
Bát tự của đồ đê tiện đến từ nông thôn này nhất định xung khắc với bà ta.
Bùi Tử Du bên cạnh đã hâm nóng đồ ăn, bưng vào ngồi ăn với Trần Tuyết.
"Chuyện hôm nay thật sự rất xin lỗi em, anh cũng không nghĩ mẹ anh sẽ phản ứng lớn như vậy, khiến em chịu ủy khuất rồi." Bùi Tử Du nói.
Trần Tuyết mím môi lắc đầu: "Không có việc gì đâu anh Bùi, bác không dễ dàng tiếp nhận em, em cũng sẽ không trách bác."
"Tiểu Tuyết, có thể cưới được em, thật sự là phúc ba đời của anh." Bùi Tử Du thật lòng nói.