XUYÊN THÀNH ÁNH TRĂNG SÁNG - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-06 11:24:10
Lượt xem: 9
7 . " Giờ chị có việc rồi , tạm biệt nhé Tuệ Tuệ " nói xong thì quay mặt bỏ đi , 2 con người kia mới kịp phản ứng mà chạy tới giữ tay tôi lại , Trình tự nói :
" Tối nay em rảnh không? Tôi có thể mời em đi ăn một bữa để cảm ơn vì đã mua kem cho Minh Tuệ ... "
" Không sao , chỉ là một cây kem mà thôi cũng không đáng bao nhiêu " tôi ngắt lời Trình Tự , vì tôi biết Trình Tự dai như đỉa đói . Nếu không kết thúc cuộc nói chuyện này thì có lẽ tôi sẽ bị yếu thế trước lời nói của hắn . Tôi nói xong tôi quay qua thì thấy Minh Tuệ lẩm nhẩm gì đó
" Không ... nếu chị không đi thì anh ấy sẽ không tha cho chị " mặc dù rất nhỏ nhưng tôi có thể nghe được gần hết câu , người của em ấy run rẩy đến nỗi đứng từ xa còn thấy
8. " Nhưng Minh Tuệ rất biết ơn em , em nỡ làm em ấy buồn sao~? " Trình tự nói với chất giọng khiến ai cũng nỗi da gà . Tôi rất muốn thoát khỏi đây nhưng không thể tôi bèn đồng ý đại , thấy tôi đồng ý khuôn mặt Trình Tự hài lòng và vui vẻ một cách kì lạ . Trình Tự còn nói thêm
" Vậy em cho tôi xin Wechat được chứ? để khi nào rảnh có thể nhắn rủ em đi chơi " Trình Tự thừa cơ đụng chạm vào eo tôi khiến tôi nỗi hết da gà ... may làm sao Minh đứng bên cạnh tôi nói :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-anh-trang-sang/chuong-3.html.]
" Anh cho chị ấy đi đi , dù gì nãy chị ấy cũng bận gì mà " mặc dù nói rất lưu loát nhưng tôi biết bên trong em ấy rất sợ . Trình Tự thấy vậy cũng không làm khó tôi nữa nhưng vẫn nói tôi phải cho Wechat trước mới được đi
9. Mụ nội! Ăn cái chem chép gì mà khôn vậy . Tôi trong đầu nghĩ vậy nhưng cũng phải bất lực mà cho hắn Wechat của mình
Về đến nhà thì tôi liền nằm bẹp xuống ghế sofa , chắc sau hôm nay tôi không ra ngoài nữa quá . Đi ra ngoài toàn gặp cô hồn gì không , tôi nhìn vô đồng hồ thì thấy giờ đã hiển thị 12h30 rồi , sao mà thời gian trôi lẹ quá vậy? mới đi một xíu đã mất 3 tiếng rồi . Vì đói quá nên tôi phải ra ngoài mua đồ ăn , rút kinh nghiệm nên tôi đã đeo khẩu trang và đội mũ vô , nhưng đang đi thì đụng trúng 1 đám người mặc vest trong rất lịch lãm và một người mặc đồ có vẻ như rất giàu .
10. Sao mới về nước mà đụng gì đụng hoài vậy nè! Tôi định hình lại thì thấy mũ của mình bị rớt xuống nên nhanh tay đội lên lại . Người đàn ông kia từ trên nhìn xuống thì thấy một chút bất ngờ rồi hỏi tôi :
" Cô tên gì? " người đàn ông hỏi tôi là một người giọng trầm , tôi nghe người đàn ông đó hỏi tôi tên gì mà hơi đơ một chút . Có vẻ người kia hơi mất kiên nhẫn một xíu mà hỏi lại
" Tôi hỏi cô tên gì? " giọng điệu hơi khó chịu nên tôi bị giật mình nhẹ , tôi thấy vậy mà cũng trả lời
" Khả Hân.... " nói xong tôi nhìn lên thì thấy người đàn ông kia đơ người luôn rồi !