XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:58:30
Lượt xem: 16
Kỳ Niệm Nhất sửng sốt, đối diện với ánh mắt của Phi Bạch.
"Cái này có tính là tai bay vạ gió không?"
Phi Bạch lắc đầu bất đắc dĩ: "Ngươi thật sự tiêu rồi."
Thị nữ vừa rồi sau khi giẫm trúng trận bàn vẫn thuận lợi chạy trốn, nhưng lại kinh động toàn bộ vương phủ, để Kỳ Niệm Nhất ở lại trở thành kẻ c.h.ế.t thay.
Kỳ Niệm Nhất vội vàng chạy trốn, nàng đi theo tuyến đường của thị nữ vừa rồi, cũng may thân pháp nàng nhanh nhẹn, tu vi của tu sĩ trong vương phủ cũng không quá cao, An Vương chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng màu đen.
Trong khoảnh khắc rời đi, Kỳ Niệm Nhất dường như cảm nhận được gì đó, nàng quay đầu lại nhìn về phía An Vương.
Cả người An Vương đều bị khí đen bao phủ, so với Mạnh Hồng Tuyết lúc trước, chỉ thiếu mỗi dây điều khiển con rối trên đỉnh đầu mà thôi.
[Con rối Ảnh Họa (bán thành phẩm)/ An Vương - Kỳ Quán Hiên - Kim Đan Cảnh (đỉnh phong).]
Vẻ mặt An Vương sa sầm, nhìn theo bóng lưng sắp trốn thoát của nàng, tay phải vừa nhấc lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một lỗ đen giống như lốc xoáy. Kỳ Niệm Nhất cảm nhận được sức hút cực mạnh truyền đến từ sau lưng, chẳng mấy chốc sẽ hút nàng trở về.
Nhưng vào lúc này, một cây roi dài cắt ngang không trung đánh tới, cuốn lấy eo Kỳ Niệm Nhất, kéo nàng ra khỏi tay An Vương rồi chìm sâu vào bóng đêm.
An Vương nhìn lòng bàn tay thất thủ của mình, khuôn mặt anh tuấn vô cùng u ám: "Đóng chặt thành, tìm bằng được hai nữ nhân này cho ta."
Nói xong hắn day trán, dường như lại nghe thấy có giọng nói loáng thoáng truyền vào đầu, thúc giục hắn.
An Vương lắc đầu, cố gắng vứt bỏ cảm giác khó chịu này đi.
Đáy lòng hắn dâng lên một chút cảm giác bất an.
Xem ra phải đẩy nhanh kế hoạch rồi.
.....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-112.html.]
Giờ phút này, trên đường phố Tây Kinh tĩnh lặng không một bóng người.
Kỳ Niệm Nhất sau khi được chiếc roi dài kia quấn eo cuốn đi, vẫn luôn đi theo thị nữ kia, chạy được một đoạn thì nàng bắt đầu phát hiện có gì đó không thích hợp.
"Đạo hữu, vừa rồi chúng ta đã đi ngang qua nơi này, nếu còn đi về phía trước thì sẽ vòng về vương phủ." Kỳ Niệm Nhất định kéo thị nữ chỉ lo cắm đầu chạy kia lại, chỉ hướng cho nàng ta, nhưng lại bị thị nữ nhanh chóng tránh được, trốn ra rất xa.
Nữ tử mặc trang phục thị nữ màu hồng phấn, lộ ra dáng người không mấy thướt tha, dùng khăn che khuất cả gương mặt, đến đôi mắt cũng không để lộ ra.
Kỳ Niệm Nhất cảm thấy vừa rồi nàng ta chạy sai hướng hoàn toàn là vì không thấy đường.
Kỳ Niệm Nhất cũng không giận, quả thật có rất nhiều người không thích bị người lạ chạm vào người: "Là ta thất lễ, nhưng dường như đạo hữu không quen đường xá Tây Kinh cho lắm, không bằng để ta dẫn đường đi."
Nghe nàng nói như thế, thị nữ chậm rãi xoay người, sau khi gật đầu đồng ý thì bước lui về sau vài bước, đứng cách Kỳ Niệm Nhất khoảng ba bước chân.
Ý tứ rất rõ ràng, ngươi dẫn đường, nhưng cách xa ta một chút.
Nàng theo trí nhớ dẫn nữ tử đằng sau chạy qua ba con đường, rẽ bảy tám ngõ hẻm, càng chạy càng cảm thấy nữ tử phía sau có gì không đúng.
Vừa rồi không nhìn kỹ, bây giờ ngẫm lại mới phát hiện dáng người của thị nữ này khá cao, chỉ thấp hơn Phi Bạch một chút, có thể xem là cao lớn trong đám nam tu.
Kỳ Niệm Nhất từng gặp rất nhiều nữ tử dáng người cao to, nhưng chưa từng thấy ai cao được như nữ tu trước mắt.
Huống hồ... Dường như khung xương của nàng ta còn khá lớn.
Vào lúc sắp tới điểm đến, trong lòng Kỳ Niệm Nhất sinh ra một chút nghi ngờ, lén lút quay đầu mở Thiên Nhãn nhìn xem.
[Đệ tử Vẫn Tinh Phong của Thương Hoàn - Cung Lăng Châu - Nguyên Anh cảnh (đỉnh phong).]
Đột nhiên Kỳ Niệm Nhất dừng chân.
Cố Diệp Phi
Nữ tử phía sau không kịp phản ứng, suýt chút nữa là đụng trúng nàng, cả người đều tỏ vẻ bất mãn.