XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 173
Cập nhật lúc: 2024-09-22 18:55:43
Lượt xem: 25
“Sao có thể! Cho dù là thiên tài Lục Thanh Hà danh chấn thiên hạ, cũng vào năm hai mươi tuổi mới tới Kim Đan cảnh hậu kỳ, sau đó lại mắc kẹt giữa “cây cầu” từ Kim Đan đến Nguyên Anh gần ba năm, mới thành công độ kiếp lên Nguyên Anh, nàng còn trẻ như vậy mà đã tới hậu kỳ rồi sao?”
Người biết tìnn hình càng kinh ngạc hơn: “Nửa năm trước nàng độ kiếp kết đan ở Vô Vọng Hải, chúng ta tận mắt nhìn thấy, vì sao gần nửa năm đã có thể lên đến Kim Đan cảnh hậu kỳ, nàng… nàng uống thuốc gì sao?!”
Cũng có người lý trí phân tích: “Kiếm tu sát khí nặng, muốn lên cấp là khó nhất, sau khi kết đan còn phải đi vững vàng từng bước, củng cố kiếm tâm, đó là lựa chọn tối ưu nhất, còn chỉ nhìn vào cái trước mắt như nàng, e là tương lai sẽ tiềm ẩn nhiều nguy hiểm.”
Câu này được nhiều người công nhận, đương nhiên cũng có người phản bác.
“Ngọc tiểu công tử của Tiên Minh đầu năm nay lúc kết anh cũng chỉ mới mười tám tuổi, lúc đó khiến cả thiên hạ chấn động, tốc độ thăng cấp cũng nhanh, vì sao là hắn thì không nói gì tới chuyện kiếm tâm không vững?”
Nhưng bất kể người khác bàn luận như thế nào, thắng bại cuối cùng vẫn phải giao cho hai người trên vân đài.
Ô Kim Thương của Giang Đào rung lên, đã là thức mở đầu của Thiên Cực Thương Quyết - Bài Sơn.
Trong giới võ tu có câu linh binh dài thêm một tấc, mạnh thêm một tấc, xét về chiều dài thì giáo có thể coi là đứng đầu trong các loại linh binh.
Có người nói, kiếm thì sắc đao thì mạnh. Trong đó, giáo chiếm hai chữ bá đạo.
Mạnh, đó là uy thế.
Khởi thủ thế của Giang Đào như những ngọn núi sừng sững, khí phách mênh m.ô.n.g cuồn cuộn, dư âm không dứt.
Trên núi sương mù lượn lờ, muốn hớp hồn người nhìn.
Mà hắn ở trong đó, trong n.g.ự.c tràn đầy khí lực, mũi giáo nhặt những tảng đá lạ, dám rung chuyển núi non!
Mà hắn đặt mình trong trong đó, đầy ngập khí uẩn ngực, mũi giáo chọn lạc kỳ thạch quái tuấn, dám hám dãy núi!
Trường binh tương tiếp, tranh đó là “Thế”.
Một chiêu mở đầu này của Giang Đào vừa đánh ra, đã đoạt hết “thế” của nửa cái vân đài, lấy được thế, giáo phong sẽ càng mạnh hơn.
Chiêu thức kia của hắn vô cùng xinh đẹp, khán giả xem đấu trầm trồ hết đợt này đến đợt khác.
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-173.html.]
Ngay cả đạo tu Hi Hòa Tông từ trước đến nay mắt cao hơn đầu cũng không khỏi tán thưởng, nói với trưởng lão của Lăng Tiêu Tông: “Phó lão, người này của Lăng Tiêu Tông đúng là một nhân tài kiệt xuất trong thế hệ thanh niên.”
Trong mắt trưởng lão Lăng Tiêu Tông toàn là hài lòng, ngoài miệng lại khách khí nói: “Vẫn phải tôi luyện thêm nhiều.”
Kỳ Niệm Nhất chỉ bình tĩnh nhắm mắt lại.
Nàng không đi tranh giành “thế”, Ô Kim Thương quét ngang qua, thế này như trăng tròn, đã bù đắp một nét thiếu cuối cùng của Khuyết Nguyệt Thương.
Dưới chân Kỳ Niệm Nhất đã tràn ra đám mây đỏ đầu tiên của Hồng Quang Bộ.
Hồng Quang Bộ là thân pháp độc môn của Thương Hoàn, lại cũng là thân pháp cơ sở của Thương Hoàn, cũng giống như Thương Lãng Kiếm, gần như tất cả tu sĩ Thương Hoàn đều sẽ tu luyện.
Bộ thân pháp này thắng ở chỗ nhẹ nhàng khéo léo, hơn nữa càng đi càng nhanh, nếu bước ra bước cuối cùng, cơ thể sẽ như gió nhẹ, mắt thường không thể nhìn thấy được,
Khí thế Bài Sơn cùn mà hung hãn.
Cầu mây màu đỏ nhẹ nhàng vô hình.
Mọi người đều cho rằng nàng sẽ lui.
Dưới tình huống đối thủ ra tay trước, thế như chẻ tre, buông bỏ là lựa chọn tốt nhất.
Không chỉ có thể tạm lánh mũi nhọn, còn có thể trong lúc bên kia đang hưng phấn tạm đè khí phách của đối phương xuống, khiến chiêu tiếp theo của đối phương sẽ tém lại bớt.
Nhưng Kỳ Niệm Nhất lại không lui.
Không chỉ như thế, nàng chân đạp cầu vồng, thậm chí còn đi lên trước một bước.
Một bước này, mây đỏ biến mất, kiếm phong vô hình tụ lại, rõ ràng đang ở trong núi, nhưng trong không khí tựa hồ lại có tiếng sóng vang.
Áp lực trong lòng Giang Đào ngày càng lớn.
Người ngoài không cảm nhận được, nhưng hắn đang đứng trên vân đài, đối diện với đối thủ trẻ tuổi kia, trong lòng chỉ còn lại hoảng sợ.