XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-09-22 18:58:29
Lượt xem: 16
Lại phát hiện Phi Bạch đang ỉu xìu bay ở phía sau nàng, ánh mắt uể oải, khẽ nói: “Ngươi chắc chắn là tìm một kiếm hầu cho ta, chứ không phải là đệ đệ tốt?”
Kỳ Niệm Nhất giơ tay đảm bảo.
“Đương nhiên, Sở Tư Niên cũng không phải kiếm, không thể nào trở thành đệ đệ tốt của ngươi.”
Phi Bạch nhìn trời, nhất thời không biết là nên cảm thấy may mắn hay là bất lực.
...
Kỳ Niệm Nhất nhớ tới sợi tơ con rối đã nhìn thấy.
Nàng không biết chủ nhân của Ảnh Họa còn có loại năng lực xuất quỷ nhập thần này, nhưng có thể lặng lẽ khống chế cơ thể của người khác, ảnh hưởng đến tư duy của người khác, thì đây thật sự là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Đã vô số lần nàng bắt đầu cảm thấy may mắn khi mình có được Thiên Nhãn.
Sáng sớm hôm sau, nàng ra ngoài từ sớm, đi vòng quanh tất cả các vân đài trên toàn bộ dãy núi Nam Tiêu, chiếu sáng Thiên Nhãn xem qua từng nơi, bởi vì dùng mắt quá nhiều, thậm chí còn bắt đầu hoa mắt chóng mặt.
Nàng đi đến một kết luận.
– Trong năm trăm người tham dự Nam Hoa luận đạo lần này, có ít nhất một trăm người bị sợi tơ con rối mức độ khác nhau quấn quanh trên người.
Kỳ Niệm Nhất trở lại chỗ ở suy tư thật lâu, chuyện này phải giải quyết như thế nào.
Nàng thậm chí còn không thể suy xét những chuyện liên quan đến Thâm Uyên có phải đã vượt qua phạm vi năng lực của một tu sĩ Tiểu Trọng Sơn giống như nàng hay không.
Nàng chỉ cảm thấy, nếu nàng có thể nhìn thấy thứ mà người khác không thể thấy, vậy thì nàng sẽ đến giải quyết.
Kiếm giả rút kiếm chỉ hỏi lòng mình, nàng muốn làm thì sẽ làm.
Chỉ là tạm thời nàng vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết nào tốt hơn.
Cố Diệp Phi
Vì thế Kỳ Niệm Nhất lập tức đi tìm Tiêu Dao Du.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-182.html.]
Trước khi lên đường tìm người, Kỳ Niệm Nhất vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, tại sao ở hồi ức của Yêu Hoàng trong sách góc, lại là nàng bày mưu tính kế giúp hắn lấy lại vị trí Yêu Hoàng.
Nàng biết rất rõ bản thân căn bản không phải người như vậy.
Rốt cuộc là sau khi nàng c.h.ế.t thì Cơ Sướng trong sách đã coi trọng vẻ mặt của nàng đến mức nào?
Hay là cách tranh đoạt vị trí Yêu Hoàng của Yêu Vực các ngươi là dựa vào vũ lực đánh nhau?
Nếu là cái sau, vậy thì đoạn hồi ức trong sách mới miễn cưỡng đáng tin hơn một chút.
Khi nàng tìm được Tiêu Dao Du, đối phương đang đút thịt cho Kim Bằng đã biến nhỏ trên vai ăn.
Đối thủ trong trận luận đạo đầu tiên của Tiêu Dao Du không mạnh, nàng ta không cần dùng tới một con linh sủng nào, dựa vào thân pháp linh hoạt chuyển động quanh nửa sàn đấu, khiến đối thủ hôn mê, trực tiếp đánh ra một pháp quyết, rồi nhẹ nhàng giành chiến thắng.
Kỳ Niệm Nhất đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi: “Nếu ta muốn giao thủ với một vài người tham dự lần này, thì khả năng sẽ cao bao nhiêu?”
Quân sư quạt mo Tiêu Dao Du vuốt cằm hỏi: “Bao nhiêu người?”
Kỳ Niệm Nhất duỗi ra một ngón tay: “Ít nhất một trăm.”
Tiêu Dao Du hít sâu một hơi: “Vậy, vậy quả thật là không ít.”
Nam Hoa luận đạo nghiêm cấm những người tham dự đánh nhau, chính là vì tránh để người tham dự đánh nhau xuất hiện một số thương tổn không thể kiểm soát. Nếu một khi bị phát hiện đánh nhau, thì sẽ lập tức bị hủy bỏ tư cách tham dự.
Nhưng nếu dựa theo lịch thi đấu bình thường, cho dù có định tranh đoạt vị trí thứ nhất và vị trí thứ hai, thì nhiều nhất nàng cũng chỉ cần đánh chín trận, kém quá xa con số một trăm này, cho dù có thể giao thủ với nhiều người hơn, nhưng mà nàng cũng không thể lựa chọn đối thủ.
Tiêu Dao Du chải lông chim của Kim Bằng, suy tư một lúc, trầm giọng nói: “Đúng là có một cách.”
“Cái gì?” Hai mắt của Kỳ Niệm Nhất sáng lên.
Tiêu Dao Du dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần ngươi giành được vị trí đầu là được.”
“Chuyện này thì có liên quan gì tới vị trí đầu?”
Tiêu Dao Du đặt ngón tay lên môi, bí mật nói: “Tin tức độc nhất.”