XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 228
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:58:38
Lượt xem: 11
Ông lão chỉ tiếc hận rèn sắt không thành thép mắng một câu, mới nói: “Đã nói là sẽ bị phản phệ rồi! Mức độ phản phệ mà nàng ta phải chịu đựng phụ thuộc vào việc nàng ta sử dụng bao nhiêu sức mạnh để dò xét ngươi, cái đồ vô dụng này.”
Tạ Thiên Hành ấn tay lên bụng, chỉ có bản thân hắn mới có thể cảm nhận được, huyết khí nơi đó dày đặc, là ông lão chỉ dẫn hắn dùng một loại huyết dịch màu vàng đỏ kỳ lạ vẽ một loại trận đồ mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
“Đây rốt cuộc là loại m.á.u gì, tại sao có thể kích hoạt được quy tắc trời đất?” Tạ Thiên Hành khàn giọng hỏi: “Quy tắc trời đất, đây chẳng phải là năng lực mà chỉ có những tu sĩ ngàn năm tuổi mới có thể có hay sao?”
Hắn còn nhớ rõ lúc hắn ra ngoài du lịch, ông lão là người đầu tiên chỉ ra một cái bí cảnh để hắn đi, chính là ở nơi đó, hắn có được thứ huyết dịch màu vàng đỏ này.”
Ông lão cười khà khà: “Tóm lại đó là vật quý, nếu không phải ông lão ta đây sống lâu, gặp qua nhiều thứ, năm đó đã nhớ kỹ cái thứ này được giấu ở đâu, thì bây giờ đã chẳng có ai có thể tìm thấy nó nữa rồi.”
Cố Diệp Phi
Cảm nhận được sự vận chuyển của linh lực trong khí hải, Phần Thiên Vân Đồ liên tục phát ra một luồng khí nóng như thiêu như đốt trong cơ thể hắn, nóng đến mức khiến hắn chẳng có nổi một ngày yên giấc, thậm chí đến ngay việc sử dụng bình thường cũng rất khó khăn.
Nhưng vào lúc này, hắn lại thể tùy ý sử dụng Phần Thiên Vân Đồ rồi.
Tất cả sự trì trệ và khó chịu trong cơ thể hắn đều biến mất, lần đầu tiên hắn thực sự hòa thành một với linh binh bản mạng của mình.
Tạ Thiên Hành sửng sốt một lát, sau đó nghe thấy tiếng ông lão cười ngạo nghễ trong đầu hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-228.html.]
Ông lão thấy thế cười lớn: “Ngươi đã cảm nhận được rồi phải không?”
“Số phận của ngươi và nha đầu kia đối nghịch nhau, bên này phát triển thì bên kia sẽ lụi tàn. Nàng đánh ở Nam Hoa luận đạo càng thuận lợi, càng may mắn thì ngươi sẽ càng bị áp chế, thậm chí còn không thể khống chế được linh binh bản mệnh của chính mình, vừa rồi nàng ta chịu phản phệ mà bị thương, tình trạng của ngươi liền lập tức tốt lên, ngươi vẫn không thể tin rằng hai người đã được sẵn là không có duyên với nhau, trừ phi giương kiếm vào nhau sao?”
Tạ Thiên Hành nhắm mắt thật chặt, không muốn lắng nghe một lần nữa. ... Mất một ngày để sửa chữa vân đài và đài quan sát thi đấu của Tiên Minh, nhưng trước khi trận thi đấu chính thức bắt đầu vào ngày hôm sau, Tiên Minh đã phái một tiểu đồng đến nói với Kỳ Niệm Nhất rằng Tiên Minh cho mời.
Nàng vừa tỉnh lại sau một đêm ngồi thiền điều hòa khí tức, cơn đau nhức trong mắt vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nàng tùy ý sửa sang lại một lượt rồi đi theo tiểu đồng căn cứ điểm của Tiên Minh trên núi Nam Tiêu.
Kỳ Niệm Nhất lúc đầu còn có chút nghi hoặc, cho dù Ngọc Hoa Thanh không muốn nhẫn nhịn thêm nữa, âm mưu muốn gây khó dễ nàng, thì cũng sẽ không lựa chọn lúc này.
Tu sĩ hàng ngàn năm tuổi cao cao tại thượng, minh chủ của Tiên Minh, nếu bỏ ra nhiều công sức như vậy chỉ để đối phó với nàng ấy thì không khỏi có chút bị mất giá, hơn nữa nàng còn làm cho nhiều người chú ý như vậy ở trên Nam Hoa luận đạo, Ngọc Hoa Thanh chắc hẳn cũng sẽ không mạo hiểm để cho cho Tiên Minh cùng Thương Hoàn trở mặt với nhau.
Quả nhiên, khi Kỳ Niệm Nhất vừa đến Tiên Minh, liền phát hiện không chỉ mình nàng là người duy nhất được đưa tới đây.
Một lúc sau, tiểu đồng lần lượt dẫn tới những người khác mà cũng không biết nội tình bên trong giống nàng, mười sáu người nổi bật từ vòng bảng, ngoại trừ Diệu Âm đã rút lui, tất cả đều có mặt ở đây.
Nhìn trận trượng* này, trong lòng Kỳ Niệm Nhất vừa nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, liền cảm giác được Tiêu Dao Du đang nhích sang bên cạnh mình.