XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 272
Cập nhật lúc: 2024-09-22 23:28:55
Lượt xem: 17
Không quay đầu lại, đều chỉ cầm vỏ kiếm của đối phương trên không trung, đưa lưng về phía đối phương vẫy vẫy tay.
Kiếm giả tặng vỏ kiếm cho nhau, ý nghĩa ta tán thành ngươi, cũng tán thành kiếm của ngươi.
Cũng có cùng ý nghĩa vỏ trong tay, kiếm không bị ngăn trở.
Ngày sau nếu có yêu cầu, ta nguyện vì ngươi rút kiếm.
…
Cách dãy núi Nam Tiêu năm mươi km bất ngờ đang ồn ào đến túi bụi.
Nơi này núi non trùng điệp, đá kỳ lạ lởm chởm, khác nhau duy nhất chính là vào núi con đường này từ mặt đất đến không trung, khắp nơi đều trải rộng đủ loại trận pháp, chủng loại nhiều làm cho người ta hoa cả mắt.
Nếu không có người dẫn đường quen thuộc thì người bình thường hoàn toàn không thể đặt chân.
Nơi này là chỗ của Thượng Dương Môn.
Tất cả bảy đại trưởng lão của Thượng Dương Môn đều tụ tập ở nơi này, thấy thương thế của Lục Thanh Hà, mặt của môn chủ Hạ Càn Khôn trầm như nước.
Sắc mặt của Lục Thanh Hà trắng bệch, không có một chút m.á.u nào, thương thế nghiêm trọng nhất cũng không phải ngoại thương, mà là thương thế của linh mạch trong cơ thể của hắn.
Một y tu râu tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt lại giống thanh niên tầm thường như đúc thu lại kim châm trên người của Lục Thanh Hà, thở dài một tiếng:
“Hạ chưởng môn cũng biết linh mạch là nơi chứa một thân tu vi của người tu hành, linh mạch này bị cắt đứt, thì bản thân hắn sẽ không có cách nào sinh ra linh lực, cho dù chữa khỏi kinh mạch vốn có thì hắn cũng chỉ có thể hấp thụ linh khí trong thiên địa, tự thân lại không thể sản xuất ra linh lực để mình dùng.”
Những thứ này sao môn chủ Thượng Dương Môn có thể không biết.
Hắn khẩn thiết hỏi: “Vân cốc chủ, linh mạch của Thanh Hà thật sự không có cách nào cứu được hay sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-272.html.]
Cố Diệp Phi
Người bị hắn xưng là Vân cốc chủ này, pháp bào y tu trên người thêu hoa văn hoa sen, là hai bộ pháp bào y tu được bình chọn thành đẳng cấp cao nhất trong toàn bộ y tu—— một bộ còn lại kia bị Ôn Hoài Du tặng cho người khác.
Người này đúng là cốc chủ của Thương Thuật Cốc, Vân Nhất Phong.
Vân Nhất Phong nhàn nhạt lắc đầu: “Nếu kinh mạch bị thương thì Lăng Dương Kim Châm này của ta có thể chữa trị cho hắn, nhưng nếu linh mạch bị thương thì lão phu còn chưa từng nghe nói, dưới bầu trời này có c y tu ái nào có thể đem linh mạch chữa trị tốt.”
“Đối với y tu chúng tôi mà nói, linh mạch là khí bẩm sinh, sinh ra đã định hình, nếu giữa đường bị thương, vậy tu sĩ kia cho đến c.h.ế.t cũng sẽ không có khả năng trở lại như ban đầu.”
Hạ môn chủ buồn bã nói: “Đệ tử có thiên phú nhất trong mấy trăm năm qua của Thượng Dương Môn, lại bởi vì một trận luận đạo mà tương lai bị cắt đứt hay sao?”
Vân Nhất Phong đành phải an ủi: “Hạ môn chủ, mỗi người đều có số mệnh, cưỡng cầu không được.”
Hạ môn chủ thở dài một tiếng, nhìn về phía Lục Thanh Hà đến nay chưa tỉnh nằm trên giường, ngay cả hô hấp đều tương đối yếu ớt: “Đáng tiếc, đáng tiếc a…”
—— “Nếu ta càng muốn cưỡng cầu thì sao!”
Một tiếng này làm cho mọi người trong viện bừng tỉnh, phía sau Vân Nhất Phong, tất cả y tu của Thương Thuật Cốc, người đồng hành với hắn và vài vị trưởng lão của Thượng Dương Môn tụ tập tại đây đều tùy theo nhìn lại.
Ngược với ánh sáng cho nên không thể thấy rõ khuôn mặt của người tới.
Nhưng người quen thuộc khi nghe được thanh âm, cũng đã kịp phản ứng lại.
Hạ môn chủ bất đắc dĩ nói: “Thất Sơ, ngươi đây lại làm cái gì vậy.”
Áo ngoài của Thất Sơ Đạo Nhân lộn xộn, áo trên vai nghiêng xuống, trên người bị mưa xối, đầu vai ướt đẫm.
Đầu tiên hắn bước nhanh đến mép giường nhìn bộ dạng của Lục Thanh Hà, trầm mặt nói: “Đệ tử của Thất Sơ ta sẽ không tin số mệnh đơn giản như vậy, ta nguyện cưỡng cầu một lần, ta tin tưởng nếu Thanh Hà tỉnh cũng sẽ như vậy.”
Hạ môn chủ thở dài nói: “Mặc dù ngươi muốn cưỡng cầu, nhưng ngay cả Vân cốc chủ cũng không giải quyết được chuyện linh mạch bị cắt đứt này, chúng ta còn có thể thế nào? Thanh Hà còn có thể thế nào?”