XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 327
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:24:05
Lượt xem: 24
Ngọc Trùng Cẩm: “… Không có gì.”
Hắn may mắn mình là một phần tám mà không phải là một phần tám mươi.
Không có người thấy Phi Bạch ngồi ở phía sau nàng cười đến ý tứ sâu xa.
“Ai bảo ngươi lấy vỏ kiếm của ta tặng lung tung, rốt cuộc ngươi có biết ý nghĩa tặng vỏ kiếm cho nhau cái gì hay không.”
Phi Bạch nhìn sườn mặt của nàng, có một câu chưa nói ra.
Nàng có lẽ rõ ràng ý nghĩa tặng vỏ kiếm cho nhau, nhưng nàng nhất định không biết tự tay làm vỏ kiếm cho hắn có ý nghĩa như thế nào.
Bè tre xuôi dòng mà xuống bị gió đẩy, cảm giác mát mẻ nhè nhẹ phất vào mặt mà đến.
Từ nơi này còn có thể thấy ánh đèn sáng của quán trà phường rượu cách đó không xa, bên trong có rất nhiều đạo hữu còn đang đàn hát, chạm chén.
Tiếng ca xuyên qua gió và trăng ở dãy núi Nam Tiêu, truyền tới trong tai của bọn họ.
Mộ Vãn thấp giọng hỏi: “Vậy còn ngươi, sau khi trở về ngươi có tính toán gì không?”
Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ một chút, trong lúc nhất thời cũng không trả lời được.
Cũng không phải bởi vì nàng không có tính toán gì, mà là nàng có quá nhiều chuyện phải làm, tự hỏi hồi lâu nàng mới nói: “Đi làm một chuyện mà lúc trước đã đồng ý với người khác.”
Nàng đã đồng ý với Vân Nương, muốn đưa tin tức và tín vật của nhưng người bị nhốt ở Vô Vọng Hải về nhà của bọn họ.
“Có lẽ cũng yêu cầu đi khắp nơi, chạy rất nhiều nơi, nói không chừng sẽ gặp phải các ngươi.”
Ngọc Trùng Cẩm vui vẻ nói: “Nếu gặp phải thì hãy cùng nhau uống rượu!”
“Được.”
“Một lời đã định!”
“Vậy cứ quyết định như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-327.html.]
“Ai cũng không được quỵt nợ.”
Kỳ Niệm Nhất không nhịn được nhếch khóe môi.
Nàng nghĩ nhân sinh gặp gỡ có lẽ rất ngắn nhưng có một số người ngày sau gặp lại, chẳng sợ chỉ chạm vai đối mặt cũng có thể đối xử chân thành.
Đêm đó tiếng ca vang lên rất xa, cho đến lúc rượu tỉnh người tan, Tiên Minh cử người đi cõng những con ma men say ngã vào trong tiệm trở về.
Ba cái bè tre lại theo dòng nước trôi rất xa, thậm chí cũng sắp ra khỏi Yển Dương Xuyên, cho đến lúc Kỳ Niệm Nhất bị ánh mặt trời sáng sớm chiếu tỉnh, nhìn thấy cảnh sắc xa lạ bên cạnh mới đánh thức tất cả mọi người.
Lúc bọn họ vội không ngừng mà chạy về dãy núi Nam Tiêu, vừa lúc gặp phải từng tông môn kết bè kết đội mà rời đi, Khúc Vi thấy nàng, sốt ruột nói: “Tiểu sư tỷ tối hôm qua đi đâu, làm cho chúng ta vất vả tìm một trận.”
Từ Yển Dương Xuyên trở về Thương Hoàn, gần như là vượt qua hơn nửa cái đại lục, nếu để cho bọn họ ngự kiếm ngự không bay trở về thì có lẽ phải mất hai ba tháng.
Lần này Linh Hư Tử vô cùng hào phóng, phái phi thuyền chuyên dụng của Thương Hoàn tới đón bọn họ, vừa nhắm mắt mở mắt một cái, chỉ mất hai ngày cũng đã về tới Thương Hoàn.
Vì tránh đi Thâm Uyên, phi thuyền cần phải đi vòng qua bầu trời Nam Cảnh, lúc Kỳ Niệm Nhất vừa đến bầu trời ở Nam Cảnh thì bình tĩnh mà mở mắt.
Lúc trước đến đây không có chú ý tới, Nam Cảnh quả thật bị một loại lực lượng không rõ bao phủ.
Lực lượng như vậy nàng cũng không phải chưa từng gặp.
Bất cứ cường giả Thiên Thu Tuế nào cũng có thể thi triển “Lĩnh vực”, để bảo vệ bốn phương.
Thương Hoàn có kết giới lĩnh vực như vậy, Thanh Liên Kiếm Phái cũng có, khi Ngọc Hoa Thanh hiện thân ở dãy núi Nam Tiêu thì nơi đó cũng có.
Cố Diệp Phi
Đây là một trong những đặc trưng của cường giả Thiên Thu Tuế, nếu Nam Cảnh cũng có lực lượng tương đồng, vậy đã nói rõ hoài nghi trước đây của bọn họ cũng không sai.
Nam Cảnh đã có được đại năng Thiên Thu Tuế.
Chỉ là chưa vào đời.
Khi đại năng Thiên Thu Tuế ở Nam Cảnh kia lựa chọn vào đời thì chỉ sợ sẽ gây nên sóng to gió lớn ở trên đại lục.
Hiện giờ bố cục của đại lục tu chân giới đã ổn định mấy trăm năm, ngoại trừ hơn hai trăm năm trước Thanh Liên kiếm tôn đột nhiên quật khởi dẫn dắt Thanh Liên Kiếm Phái chiếm cứ một vị trí nhỏ ra, mấy đại tông môn và gia tộc ở đông tây trung bắc, trên cơ bản đều không có biến hóa gì quá lớn.