XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 329
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:24:34
Lượt xem: 24
Trong khoảng thời gian này, Lục Thanh Hà thật sự thay đổi quá lớn.
Tuy rằng trước kia hắn lười nhác không kìm chế được, nhưng tốt xấu gì rõ ràng bản thân đại biểu là mặt mũi của Thượng Dương Môn, mặc một thân pháp bào thẳng tắp, thiếu niên thiên tài nổi tiếng của hai châu Trung và Tây, là một trận pháp sư đến nơi nào cũng được khen ngợi, làm sao từng làm những việc cu li như vậy.
Khi đó nàng thấy Lục Thanh Hà, đối phương là một người cao gầy mảnh khảnh, trận pháp sư thuộc về pháp tu, rất nhiều pháp tu cũng không tinh thông rèn thể giống như võ tu, Lục Thanh Hà cũng không ngoại lệ.
Không nghĩ tới ngắn ngủn hơn mười ngày, Lục Thanh Hà dã luyện ra cơ bắp.
Động tác trên tay Lục Thanh Hà dừng lại, vẻ mặt không thay đổi đưa tay mình tay cho nàng xem, chỉ vào sân phía sau nói: “Không tệ đúng không, ta tự mình làm.”
“Thật ra trong túi giới tử của ta có không ít đồ dùng sinh hoạt mà ta có thể sử dụng, nhưng có cách nào đâu, hiện tại ta không có một tia linh lực, ngay cả túi giới tử cũng mở không ra.”
Lục Thanh Hà lại bắt đầu tiếp tục gọt trúc, lạnh nhạt nói: “Bảy ngày sau là hội thẩm phán của Tạ Thiên Hành đúng không.”
Kỳ Niệm Nhất gật đầu một cái: “Ngươi sẽ đi chứ?”
“Đi, như thế nào không đi chứ.” Đôi mắt của Lục Thanh Hà nheo lại: “Nhưng phải che giấu một chút, nếu không thì lại để cho người ta nhìn thấy ta, mỗi người đều mang vẻ mặt đồng tình, ta đây sẽ không chịu nổi.”
Hắn nói xong, nghiêng đầu đánh giá Kỳ Niệm Nhất: “Ngươi không phải cầu xin thay cho hắn chứ?”
“Hắn nên chịu trừng phạt gì thì phải chịu trừng phạt đó, chúng ta sẽ không cầu xin giúp hắn, đặc biệt là với ngươi.”
Lục Thanh Hà gật gật đầu, buồn cười nói: “Thương Hoàn các ngươi, thật đúng là thú vị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-329.html.]
Hắn lôi kéo trang phục đệ tử tạp dịch trên người mình rồi nói: “Lúc ta đến nội vụ đường lãnh quần áo này, suốt một đường gặp tất cả mọi người đều xin lỗi ta, lúc ấy nữ đệ tử đưa quần áo cho ta lập tức đỏ mắt, hận không thể đưa tất cả đồ vật trong nội vụ đường cho ta, vì đền bù cho Tạ Thiên Hành.”
Lục Thanh Hà giật giật khóe miệng: “Không cần thiết, là thật sự không cần thiết.”
“Khi đó ta cảm thấy, Tạ Thiên Hành ở Thương Hoàn là thật sự làm không tệ, có thể làm cho đám đồng môn này nhớ mong hắn như vậy, muốn thay hắn chuộc tội.” Lục Thanh Hà nhìn đầu ngón tay khô gầy của mình, gần đây bởi vì tự mình tạo phòng làm đồ vật, trên tay đã nổi lên một vết chay.
Điều này đối với hắn ngày xưa mà nói quả thực không thể tưởng tượng.
“Nhưng đây là chuyện giữa ta và hắn, ta nhất định phải tận mắt đi xem kết quả thẩm phán của hắn.”
Lục Thanh Hà thấp giọng nói: “Các ngươi không phải trận pháp sư, không hiểu ẩn trận đáng sợ, chẳng sợ ta không cần một thân tu vi này, cũng muốn làm loại tà thuật này hoàn toàn biến mất trên đời này.”
Kỳ Niệm Nhất vừa đứng ở bên cửa viện của hắn, yên tĩnh mà nghe hắn nói xong, rồi sau đó mới bình tĩnh nói: “Nói ra dễ chịu hơn một chút?”
Cố Diệp Phi
Lục Thanh Hà sửng sốt.
“Ngươi ghét hắn thậm chí hận hắn đều không quá đáng, đây là cảm xúc vốn nên có của ngươi, không cần bởi vì những người khác ở Thương Hoàn đối tốt với ngươi mà cảm thấy xin lỗi hay hổ thẹn.”
Người có lòng thiện ý mới có thể bởi vì suy nghĩ trong lòng mình mà tròng gông xiềng lên người.
Sau ngày ấy, Lục Thanh Hà kỳ dị phát hiện, h khi hắn đi tới đi lui ở Thương Hoàn đã không có ai dùng loại ánh mắt xen lẫn xin lỗi và đau lòng nhìn hắn.
Từ trên xuống dưới Thương Hoàn đều chỉ coi hắn trở thành một đạo hữu bình thường đến chữa bệnh, cũng không hề cho hắn một ít chăm sóc đặc biệt làm hắn khó có thể thừa nhận, khiến cho trong lòng hắn nhẹ nhàng rất nhiều.
Ngắn ngủn bảy ngày trôi qua cực nhanh, Kỳ Niệm Nhất còn chưa nghỉ ngơi sắp xếp xong thành quả đạt được trong mỗi một trận chiến ở Nam Hoa luận đạo, cũng đã nghe được tin tức truyền đến.