Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 332

Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:28:27
Lượt xem: 21

Trái lại Lục Thanh Hà lại vô cùng bình tĩnh.

Hắn dường như không nhớ nổi sự tuyệt vọng khi mình biết linh mạch bị cắt đứt, bất đắc dĩ khi nằm ở trên giường hơi thở thoi thóp, đau đớn khi chấp nhận trị liệu, hắn chỉ vào Tạ Thiên Hành hỏi: “Ngươi nói xem vì sao hắn muốn làm như vậy?”

Sau khi cơn phẫn nộ và căm ghét lúc ban đầu qua đi, Lục Thanh Hà thật đúng là từng nghiêm túc tự hỏi vì sao Tạ Thiên Hành muốn làm như vậy.

Lục Thanh Hà khó hiểu nói: “Quả thật ta cũng có đánh giá cao bản thân, không nghĩ tới hắn nắm giữ mấy trận có lực sát thương cao như vậy, nhưng sao hắn lại dám cược khi ta đụng ẩn trận của hắn thì sẽ không trực tiếp lựa chọn chạy trốn chứ.”

“Chẳng sợ sau khi gặp phải ẩn trận của hắn thì ta sẽ đánh rất gian nan, tuy rằng không thắng được nhưng ta còn có thủ đoạn chạy trốn, một khi ta chạy thoát, chờ đợi hắn sẽ là cảnh tượng giống như hôm nay, vì sao hắn muốn làm như vậy?”

Kỳ Niệm Nhất vừa nhớ tới lời của Tạ Thiên Hành và Thiên Cơ Tử nhiều lần nhấn mạnh, trong Bồng Lai Tiên Trì cất giấu đồ vật nào đó có thể che giấu lực lượng huyết mạch trên người bọn họ.

Như thế thì không khó tưởng tượng mục đích mà người Nam Cảnh muốn bắt nàng và Tạ Thiên Hành trở về là cái gì.

“Ta cũng không biết.” Kỳ Niệm Nhất nhẹ giọng nói.

Lục Thanh Hà nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tạ Thiên Hành, buồn bực, nhìn có vẻ hắn càng chán nản một chút.

“Ngươi sẽ đồng tình với hắn?”

Kỳ Niệm Nhất lắc đầu: “Ta sẽ không, hắn cũng không cần.”

Ngày ấy trong trận chiến giành vị trí đứng đầu Tạ Thiên Hành từng nói, hắn không hối hận.

Cho nên, tuy rằng không biết đến tột cùng hắn muốn làm gì, nhưng bản thân hắn không hối hận, vậy người khác tất nhiên không có lời nào để nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-332.html.]

Không biết vì sao Lục Thanh Hà càng thêm mặt ủ mày ê, Kỳ Niệm Nhất thoáng liếc mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu ta nói cho dù hắn xuất phát từ mục đích gì, suy tính gì, kế tiếp phải đối mặt với phán quyết gì, nhưng thảm vẫn là ngươi thảm hơn thì ngươi là sẽ tức giận, hay là sẽ cảm thấy trong lòng thoải mái một chút?”

Lục Thanh Hà kỳ dị nói: “Hình như, dễ chịu một chút.”

Cố Diệp Phi

“Lục Thanh Hà.” Kỳ Niệm Nhất than thở nói: “Trước kia sao không phát hiện ngươi là một người hiền lành không muốn thấy người khác chịu khổ chứ.”

Trước khi tới hắn còn thề son sắt mà nói muốn tận mắt nhìn thấy Tạ Thiên Hành rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, kết quả nhìn thấy thảm cảnh của Tạ Thiên Hành, thì người thứ nhất không chịu nổi lại là chính hắn.

Lục Thanh Hà sờ mặt, suy sụp nói: “Ngươi nói đúng, ta không nên tới.”

“Người có tính cách như ngươi, trước khi tu hành thì sư tôn của ngươi nhất định đau đầu không ít.”

Lục Thanh Hà: “Ai nói không phải chứ, ngươi cũng biết con người của ta, không có nhiệt tình gì, quả thật không thiếu bị sư tôn đuổi theo đánh.”

“Không, ta là nói sư tôn của ngươi nhất định rất lo lắng ngày nào đó khi ngươi ra khỏi sơn môn bị người đánh mà còn giúp người ta đếm tiền.”

“Có thể.” Lục Thanh Hà rũ mắt nói: “Cảm ơn.”

Hắn nhịn trong chốc lát, thật sự không nhịn được lại nói: “Cách ngươi khuyên người khác thật sự rất đặc biệt.”

Hai người bọn họ đứng ở một bên khe khẽ nói nhỏ, Tạ Thiên Hành đứng ở giữa đình viện, mỗi một ngón tay đều bị trận bàn phong bế, một trận pháp sư ưu tú thì cho dù không cần bất luận công cụ gì, chỉ cần còn có thể lấy ra một tia linh lực, còn có một đốt ngón tay có thể nhúc nhích thì cũng có thể vẽ ra trận bàn.

“Lão đầu, ngươi nói có phải bọn họ lo lắng quá nhiều hay không.” Tạ Thiên Hành cười khẽ nói với Giang lão: “Khí hải và linh mạch của ta đều bị phong bế, lấy cái gì để vẽ trận bàn.”

Chỉ là lần này, Giang lão lại không có giống trước kia nhảy lên mắng hắn.

“Bọn họ cũng rất lợi hại, ngươi giấu sâu như vậy đều bị phát hiện.” Tạ Thiên Hành nhẹ giọng nói: “Trước kia luôn cảm thấy ngươi ồn ào, hiện tại ngươi không lải nhải bên tai của ta thì lại cảm thấy yên tĩnh đến có chút đáng sợ.”

Loading...