XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 362
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:36:38
Lượt xem: 15
Kỳ Niệm Nhất kinh ngạc nói: “Đây là tín vật chưởng môn của Thất Tinh Môn đó.”
Tiêu Dao Du thản nhiên nói: “Đúng vậy, nguyên bản Thất Tinh Môn từ trên xuống dưới cũng chỉ có chưởng môn ta bản nhân, hiện tại hảo, còn nhiều ngươi một cái.”
Nàng đứng lên, làm bộ làm tịch mà thanh thanh giọng nói, trịnh trọng nói: “Thất Tinh Môn chưởng môn Tiêu Dao Du, chính thức ủy thác Kỳ Niệm Nhất trở thành ta Thất Tinh Môn đại lý chưởng môn, ngay trong ngày có hiệu lực.”
Nói xong nháy mắt mấy cái với Kỳ Niệm Nhất: “Gọi chưởng môn nghe xem nào.”
Kỳ Niệm Nhất mặt không cảm xúc: “Gần đây ngươi to gan quá nhỉ.”
Tiêu Dao Du héo trong một giây, rồi sau đó lại ý thức được: “Nhân đây ta dạy ngươi linh tu công pháp luôn đi, để ngươi nguỵ trang cũng dễ hơn.”
Kỳ Niệm Nhất kinh ngạc: “Cái này cũng dạy bừa như vậy được sao?”
Tiêu Dao Du không sao cả nói: “Quá trình ta có được công pháp này không phải cũng rất tuỳ tiện sao, ta không ngại lại tuỳ tiện thêm chút.”
Nói xong nàng ta có chút đau đầu: “Nhưng mà linh tu công pháp cần có linh sủng tới phối hợp sử dụng, hình như ngươi không có linh sủng, điểm này thì hơi phiền đây.”
Cố Diệp Phi
Nghe thấy hai chữ linh sủng, Kỳ Niệm Nhất ngây ngẩn cả người.
Nàng chần chờ, một vài ký ức xa xăm chậm rãi bị đánh thức.
Cuối cùng nàng cũng nhớ ra chuyện mà nàng cảm thấy bị mình quên đi là gì rồi.
Nàng quay đầu, nhìn Tiêu Dao Du với vẻ mặt ngay cả bản thân mình cũng không dám tin tưởng nói: “Linh sủng… hình như ta cũng có.”
Hiếm khi Kỳ Niệm Nhất không có lòng tin vào lời nói của mình.
Nếu không phải Tiêu Dao Du nhắc tới hai chữ linh sủng, có lẽ nàng sẽ thật sự để quên gấu trúc Yêu Hoàng trong túi linh thú một thời gian dài đấy.
Dù sao cái thứ như túi linh thú, từ xưa đến nay không có chút quan hệ nào với kiếm tu các nàng, từ khi nàng mua nó đến nay, chỉ dùng đúng một lần để bắt Yêu Hoàng ở Vô Vọng Hải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-362.html.]
Lúc trước nàng cũng chỉ tiện tay mua một cái túi linh thú, sau đó quên béng đi mất.
Quên ngon ơ y như quên mất Yêu Hoàng sau khi bắt được nó.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Tiêu Dao Du, Kỳ Niệm Nhất hiếm thấy hơi chột dạ.
May là nàng còn chưa quên pháp quyết triệu hoán linh thú, bấm tay niệm thần chú thả gấu trúc Yêu Hoàng không hiểu sao bị nhốt nửa năm ra ngoài.
Không lâu sau, một sinh vật với bộ lông màu đen trắng giao nhau rơi ra khỏi túi linh thú, thoạt nhìn có vẻ nó đang ngủ say trước khi được triệu hồi.
Có lẽ đã quá lâu không nhìn thấy mặt trời, khi được triều hồi ra ngoài gấu trúc Yêu Hoàng chẳng thèm mở mắt, mượt mà lăn một vòng trên mặt đất, sau đó mới mơ màng ngái ngủ mở to mắt ra.
Tiêu Dao Du: “...”
Nàng ta nhìn một màn này, một lời khó nói hết nói: “Dù ngươi không có nhiều thời gian nhưng cũng đâu phải gia đình thiếu thốn gì đâu, ngươi muốn khế ước linh sủng, ít nhiều cũng phải chọn con nào thông minh chút chứ.”
Trên đầu vai nàng ta có một con kim bằng thần thái sáng láng đang đứng, nghe vậy cao ngạo hí vang một tiếng.
Cuối cùng lại thấy được ánh mặt trời, Cơ Sướng chậm chạp lăn thêm một vòng trên đất, lúc này mới chớp đôi mắt đen nhánh của mình, lông tơ trên mặt cũng run rẩy theo.
Hắn được thả ra rồi?
Thật sự được thả ra rồi sao?
Kỳ Niệm Nhất nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, do dự nói với Phi Bạch bên cạnh: “Ngươi có cảm thấy… hình như hắn còn béo hơn trước một chút không?”
Phi Bạch bình tĩnh nói: “Đây đâu phải một chút, rõ ràng là mập thêm một vòng.”
Kỳ Niệm Nhất bắt đầu khó hiểu.
Dù những yêu tu Nguyên Anh cảnh như Cơ Sướng chắc chắn đã tích cốc từ lâu, thời gian hắn bị nhốt vào túi linh thú mới nửa năm mà thôi, hắn không ăn không uống vẫn có thể sống, nhưng không thể nào béo lên được chứ?
Nàng khó hiểu mở túi linh thú ra, ngoài ý muốn dốc ra một đống cặn măng.