XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 397
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:48:11
Lượt xem: 15
Có thể hóa hình, đây là một yêu tu Hóa Thần cảnh.
Không nghĩ tới, Cơ Sướng nhàn nhạt nhìn báo đen một cái, cũng biến thành hình người, trường bào trắng chạm xuống tận dưới đất, cần cổ có một tầng lông tơ màu đen vây quanh, đáy mắt có một khoảng đen khiến hắn trông nhiều thêm vài phần cảm giác tối tăm.
Người của Quang Phục Hội đều kinh ngạc khi thấy một màn này.
“Hóa, Hóa Thần cảnh.”
Cơ Sướng sau khi biến thành hình người, chỉ cần một ánh mắt là có thể khiến toàn bộ yêu thú thần phục.
Kể cả báo đen Hóa Thần cảnh mạnh hơn nhiều đang đứng trước mặt hắn.
Đây là sự áp chế huyết mạch đã ăn sâu vào xương tủy không cách nào xoá bỏ của yêu tu.
Không ai biết, thực ra hiện tại Cơ Sướng chưa Hóa Thần, chỉ do huyết thống đặc thù nên có thể biến thành hình người trước.
Khi nhìn thấy Cơ Sướng, nữ tử biến thân từ báo đen cũng giật mình, nhưng nàng cố kìm xuống, không rụt rè như những yêu thú khác.
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh tiến lên vài bước, đứng đằng trước Cơ Sướng, chặn lại những ánh mắt đánh giá của người khác với hắn, nói với Bạch Vũ: “Trận đấu thú này ta thắng rồi.”
Tuy Cơ Sướng chưa từng ra chiêu, chỉ rống lên một tiếng, nhưng như vậy đã đủ để chứng minh thân phận của nàng.
Bạch Vũ lạnh lùng gật đầu.
Nàng ta cho những người xung quanh một ánh mắt, những người xung quanh lập tức tản ra, Kỳ Niệm Nhất đi theo nàng ta tới một chỗ kín đáo trong núi, sau khi ngồi xuống, Bạch Vũ đột nhiên nói: “Rốt cuộc ngươi tới từ đâu?”
Kỳ Niệm Nhất còn chưa mở miệng, đã bị Bạch Vũ cắt ngang: “Đừng dùng chiêu người tu luyện lánh đời trong Thần Sơn lừa gạt ta. Thần Sơn có cái gì, những người khác có thể không biết, nhưng ta rõ ràng nhất.”
Nàng ta bình tĩnh nhìn Kỳ Niệm Nhất, mắt mèo tròn trịa híp lại, như thể muốn nhìn thấu mọi thứ của nàng.
Kỳ Niệm Nhất khựng lại một lát, đột nhiên bật cười: “Vậy được, ta sẽ nói thẳng.”
Nàng dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn đá mà không gây ra tiếng động, đối với vấn đề này có thể nói nàng cực kỳ thận trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-397.html.]
Nàng vẽ một đường trên bàn đá, hướng về phía bắc.
Bạch Vũ kinh ngạc, hạ giọng, không dám tin tưởng nói: “Ngươi là… tới từ nơi đó?”
Nàng ta không nói mấy chữ ở giữa, nhưng khẩu hình lại là - bên ngoài.
Kỳ Niệm Nhất gật đầu thừa nhận.
Bạch Vũ bỗng nhiên trở nên kích động, nàng ta run giọng nói: “Hoá ra, Vạn Linh Triều vẫn còn truyền thừa tới nay sao?”
“Vậy có nghĩa là thần của chúng ta còn chưa tiêu vong đúng không.”
Kỳ Niệm Nhất nhìn ánh mắt mong đợi của nàng ta, không đành lòng nói: “Nếu như chỉ còn hai người cũng coi như được truyền thừa tới nay thì đúng là vậy.”
Ánh mắt Bạch Vũ lập tức ảm đạm đi nhiều.
Nàng ta khó khăn cong khoé môi lên, cố gắng mỉm cười nhưng lại không thành công.
“Ngươi vào đây bằng cách nào.” Nàng ta gượng cười nói, “Hiện tại hai phe mới và cũ đang tranh cãi về chuyện có nên ra ngoài hay không, Văn gia muốn làm chim đầu đàn, nhưng ngay ngày đầu tiên ra ngoài đã thất bại trở về, còn bị mất một vị Hóa Thần cảnh, vì vậy chuyện ra ngoài này vẫn đắp chiếu ở đó, theo ta được biết, nơi này chỉ có duy nhất một lối ra.”
Cố Diệp Phi
Kỳ Niệm Nhất sờ mũi, không mặt mũi nói vị Hóa Thần cảnh Văn gia bị mất kia là do nàng xử lý.
“Ta có cách riêng của mình.” Kỳ Niệm Nhất ngước mắt mắt, nhìn thẳng vào mắt của Bạch Vũ, “Các ngươi trù bị nhiều năm như vậy, không chỉ đơn giản muốn báo cho thiên hạ biết chân tướng cái c.h.ế.t của Bạch Trạch đúng không, các ngươi còn muốn làm gì?”
Bạch Vũ nở nụ cười lạnh lùng.
“Thực ra về một mặt nào đó, chúng ta và Lạc Anh Thần Điện có cùng chung một mục đích.”
Ánh mắt nàng ta trở nên trống rỗng và xa xăm, những gì nàng ta nói ra khiến Kỳ Niệm Nhất kinh hãi.
“Chúng ta đều muốn tìm lại thần minh của mình.”
Bạch Vũ thẳng thắn nói: “Chỉ là chúng ta có chút khác biệt về ý tưởng và phương pháp mà thôi.”