XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 405
Cập nhật lúc: 2024-09-27 13:03:19
Lượt xem: 16
Ví dụ như nàng.
Phi Bạch ngừng uống, liếc mắt nhìn qua mọi người ở đây: “Hai cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, một cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao, những người còn lại không đáng phải sợ.”
Hắn hỏi: “Ngươi đối đầu ba người này, phần thắng lớn không?”
Kỳ Niệm Nhất nhún vai nói: “Chưa từng giao thủ, không rõ lắm.”
Nàng rũ mắt, thờ ơ nói: “Cho dù đối thủ là ai, cứ dốc hết toàn lực chiến thắng là được rồi.”
“Cũng tốt.” Phi Bạch nhẹ nhàng nở nụ cười, rượu trong ly nhẹ lắc lư, sắc mặt kiêu ngạo hiếm thấy.
“Vậy dùng trận chiến ngày mai, tẩy kiếm cho kiếm mới.”
Trước đó, Kỳ Niệm Nhất đã tò mò rất lâu, rốt cuộc Phi Bạch đã đúc cho nàng một thanh kiếm mới như thế nào.
Hắn bí mật che giấu lâu như vậy, hoàn toàn khơi dậy sự tò mò trong lòng nàng.
Không để ý vẫn đang ở trong bữa tiệc, Kỳ Niệm Nhất tò mò hỏi: “Rốt cuộc là một thanh kiếm như thế nào?”
Phi Bạch nghiêng người qua, tiến đến bên tai nàng.
Rõ ràng không có bất cứ ai có thể nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng hắn vẫn giữ vững thói quen khi làm người.
Khoảng cách gần, Phi Bạch nhìn chằm chằm sườn mặt và lông mi hơi rũ xuống của nàng, trái tim đột nhiên đập lỡ một nhịp, quên mất bản thân định nói gì.
Khung cảnh dần trở nên mờ ám.
Nhưng như vậy chứ đến một phút, đã bị Kỳ Niệm Nhất không hiểu phong tình phá vỡ, nàng quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau với Phi Bạch, trong mắt có chút khó hiểu.
Phi Bạch lập tức bật lùi ra, ho nhẹ một tiếng, che giấu nói: “Ngày mai ngươi sẽ biết.”
Kỳ Niệm Nhất nhướng mày: “Ngươi định để ta ngày mai cầm được kiếm là trực tiếp lên đài, ngay cả thời gian thử kiếm cũng không cho ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-405.html.]
“Thử kiếm?” Phi Bạch cười khẽ, mỉm cười nhìn nàng, “Ngươi cần sao?”
“Đúng là cũng không cần.”
Nàng trời sinh kiếm tâm trong sáng, cho dù là thanh kiếm nào ở trong tay nàng, nàng cũng đều có thể sai khiến dễ dàng, không có gì khác biệt.
Bởi vì kiếm của nàng, không phải ở bên ngoài, mà là ở trong lòng.
Trong lúc nói chuyện, bữa tiệc dần có chút ảm đạm.
“Nghe nói, năm nay xuất hiện người mang huyết mạch cửu phẩm, xin hỏi các hạ bái sư từ môn nào, xuất thân từ nhà nào?”
Bởi vì những lời này, bữa tiệc yên tĩnh lại.
Chuyện người mang huyết mạch cửu phẩm bị Thượng Quan gia giành vào tay, đã sớm không phải bí mật gì, hôm nay Kỳ Niệm Nhất và Thượng Quan Hi cùng vào ở sơn trang cũng bị rất nhiều người nhìn thấy.
Người này, đã biết rõ mà còn cố hỏi.
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh mà ngước mắt, ánh mắt chuyển qua đối diện mình, nơi đó có một nữ hài dáng người nhỏ xinh đang ngồi, chải hai búi tóc, nhìn tuổi có vẻ không lớn, có một đôi mắt cười như trăng non, chỉ là nụ cười kia khiến cho người ta có chút lạnh sống lưng.
Văn Tân Linh.
Tuy rằng đối phương cũng không nhận ra nàng là ai, nhưng từ lúc các nàng chạm mặt đến nay, đã âm thầm phát sinh vài lần ma sát.
Không thể không nói hai người họ quả thật là có chút nghiệt duyên.
Kỳ Niệm Nhất buông chén rượu, nhẹ giọng nói: “Tại hạ đến từ Thần Sơn, lánh đời tu luyện đã lâu, không hiểu thế sự thay đổi bên ngoài lắm, từ nhỏ được sư tôn thu làm đệ tử, nuôi nấng lớn lên. Sư tôn khiêm tốn không thích phô trương, quanh năm du lịch bên ngoài, tại hạ kế thừa tâm nguyện của sư tôn cho nên cũng không muốn phô trương, còn xin các vị chớ trách.”
Cố Diệp Phi
Nàng không kiêu ngạo không nịnh hót nói: “Còn về huyết mạch này, các vị cũng biết người tu hành Thần Sơn, trước khi thành niên đều không được phép kích hoạt huyết mạch, vẫn là trước đó không lâu ta mới biết được phẩm giai lực lượng huyết mạch của mình, cảm ơn thần đã ban huyết mạch cho ta.”
Những lời này của nàng trực tiếp vứt bỏ bản thân không còn một mảnh.
Huyết mạch là trời sinh, không tiện lộ ra chỗ ở của sư tôn, là nghe theo sư tôn dạy bảo.
Người tu hành xem sư môn còn quan trọng hơn quan hệ ruột thịt của gia tộc, thấy Kỳ Niệm Nhất lấy lệnh của sư làm lý do thì tất nhiên không tiện hỏi nhiều.