XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-09-22 16:54:10
Lượt xem: 27
Vân Nương không đành lòng quay đầu lại, hốc mắt đỏ bừng, nhưng không rơi lệ, chỉ khàn giọng nói với Khúc Vi: "Nha đầu, ngươi lại đây.”
Khúc Vi mờ mịt đi đến, nhìn phù tu tiền bối lúc nãy còn kề vai chiến đấu, nàng còn hâm mộ kỹ thuật kết phù trận tinh diệu của lão, giờ đây lại lảo đảo quỳ xuống bên cạnh nói: “Từ tiền bối…”
Lão Từ ánh mắt dần khép lại, nhưng vẫn cố nhìn Khúc Vi lần cuối, như đang suy nghĩ điều gì, sau đó nhẹ nhàng mỉm cười, dùng chút sức lực cuối cùng cầm tay Khúc Vi, sau đó trút hơi thở cuối cùng.
Điều làm mọi người khiếp sợ chính là sau khi chết, t.h.i t.h.ể của lão Từ không hề lưu lại mà hóa thành những đốm sáng li ti.
Những đốm sáng ấy dần tụ lại, ngưng tụ thành chín tờ phù chú nhập vào trong thân thể Khúc Vi.
Khúc Vi không tin được, khàn giọng nói: “Đây là, linh binh… bản mệnh?”
Theo khế ước của linh binh bản mệnh, tu vi của Khúc Vi từ Trúc Cơ hậu kỳ nhanh chóng lên tới Trúc Cơ đỉnh phong, chỉ cần một chút nữa là có thể Kết Đan.
Sự im lặng bao trùm thành lầu, ngay cả tiếng kinh hô cũng bị đè nén.
Kỳ Niệm Nhất dùng Thiên Thính cũng chỉ có thể nghe được tiếng tim đập và hô hấp.
Nàng quay đầu lại, nhắm mắt thật sâu.
“Đó là cái gì…”
“Tại sao sau khi lão c.h.ế.t lại hóa thành linh binh?”
Sự bàng hoàng và chấn động tràn đầy trong mắt mọi người.
Ngay cả đôi mắt lạnh thấu xương của Ngọc Sanh Hàn cũng ẩn chứa ngạc nhiên.
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh quay đầu lại, sau một lúc im lặng, bên tai lại vang lên tiếng lòng của mọi người.
Không ngoài dự đoán, là tiếng thảo luận về linh binh.
Trận chiến này tên Vô Vọng, mục tiêu là thí luyện Tham Phong, đối với đám tu sĩ Thiếu Niên Du non nớt, cuối cùng cũng đã lộ ra bộ mặt thật tàn ác nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-41.html.]
Thanh âm Vân Nương truyền đến, bình tĩnh như thể đối với chuyện này đã quá quen thuộc.
Lãng Hà cười lạnh một tiếng, từ bên cạnh đi qua nói: “Mỗi lần có người ngoài tiến vào đều như vậy, các ngươi còn không rõ đây là chốn ăn thịt người hay sao?”
Vân Nương thản nhiên phân phó thuộc hạ thu dọn đống hỗn độn bên ngoài thành, cụp mắt nói: “Đám nhóc này không biết Vô Vọng Hải là nơi nguy hiểm cũng dễ hiểu thôi, ngươi đừng lúc nào cũng nóng tính như vậy.”
Lãng Hà quay mặt qua chỗ khác, không nói nữa.
Vân Nương nhìn đám người đang kinh ngạc không nói nên lời, hờ hững giải thích: “Nơi này bị nguyền rủa.”
“Không biết bắt đầu từ khi nào mà mặt trăng ở đây chuyển thành màu đỏ như máu. Từ đó về sau, nhân loại nếu bị huyết nguyệt rọi trúng, sau khi c.h.ế.t sẽ không lưu lại t.h.i t.h.ể mà hóa thành hồn binh.”
“Hồn binh ngưng tụ tất cả tu vi khi còn sống, là linh binh cấp bậc cao nhất có thể xuất hiện trên đời.”
Vân Nương nhìn bọn họ, bình tĩnh cười nói: “Các ngươi không phải đều đến vì thứ này sao?”
Trong lòng mỗi người đều có cảm giác ớn lạnh.
Ở bên kia tường thành, Tiết Yến tận mắt nhìn thấy Kỷ Chi Nhu hóa thành hồn binh, sau đó trở thành linh binh bản mệnh, hắn khóc đến tê tâm liệt phế.
Sau một đêm đại chiến, thể lực cùng tinh lực của mọi người đều bị kéo căng đến cực hạn.
Sau khi quét tước chiến trường, xác yêu thú trong thành đã được ai đó mang đi xử lý.
Răng nanh, da lông, xương cốt, yêu đan, thậm chí là mắt và nọc độc của yêu thú ở bên ngoà đều là bảo bối ngàn vàng khó gặp, nhưng ở trước mặt bọn họ lại là thứ đến chạm vào cũng ngại bẩn tay.
Cố Diệp Phi
Mặt trời ló rạng, nhưng chiến đấu hết một đêm, bọn họ đều không có tâm trạng đi ngủ.
Kỳ Niệm Nhất đang chậm rãi dạo bước trong thành, trong lúc quan sát mọi thứ, đột nhiên bất chợt bị kéo đi, nàng chau mày chỉnh trang lại cổ áo và ống tay áo của mình, phát hiện trước mặt là Tiêu Dao Du cùng Tiết Yến.
Nàng khó hiểu nhướng mày.
Tiết Yến còn chưa lấy lại tinh thần từ bi thương, thần sắc của Tiêu Dao Du thì vô cùng nặng nề.