XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 433
Cập nhật lúc: 2024-09-27 13:19:04
Lượt xem: 1
Thần không thể nhìn thẳng, thần mà mọi người thường thấy chỉ là nhân vật trong tưởng tượng mà thôi.
Cho đến sau này, vì để tiện cho việc tham thú nhân gian, Bạch Trạch đã thu lại pháp tướng của mình, hóa thành hình người.
Lập tức thu hẹp khoảng cách giữa hắn và những con người bình thường.
Cho dù là thần, nhưng bề ngoài nhìn qua, lại không khác nhân loại là mấy.
Bởi vậy, khi thời gian từ từ trôi đi, sự kính sợ của mọi người đối với Bạch Trạch bắt đầu giảm xuống.
Thậm chí vài nhóm người tu hành có tu vi mạnh mẽ một chút, đã có thể trò chuyện mấy câu với hắn.
Nhưng, lúc thần bước xuống khỏi vị trí vốn có của thần, lòng tham ẩn sâu bên trong con người sẽ lập tức len lỏi, càng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Hồi ức đột ngột xuất hiện chỉ có đến đây, chẳng qua phần sau, Kỳ Niệm Nhất cũng đã biết được.
Có mấy tu sĩ phát hiện, m.á.u thịt của Bạch Trạch có khả năng nâng cao tu vi của bọn họ, giúp họ đạt được thần lực, dễ dàng thành công phi thăng lên tiên giới hơn.
Bọn họ tự an ủi chính mình, ở nhân gian thực sự quá nghèo nàn, không còn cách nào để sinh tồn cả.
Đi về nơi có điều kiện tốt là bản năng của con người, không phải sao.
Ai cũng không phải là ngoại lệ.
Cho nên, Bạch Trạch bị giết, mấy người kia nghiễm nhiên phi thăng.
Hồi ức vừa dừng lại, ý thức của Kỳ Niệm Nhất nhanh chóng bị kéo ra.
Cảnh tượng mà nàng vừa thấy được, hệt như một giấc mộng.
Kỳ Niệm Nhất mím môi, cất chiếc hộp sắc màu đen đi.
Thời gian như nhanh như chậm, khiến nàng chẳng thể cảm nhận được sự thay đổi.
Chỉ là nàng, hình như đã cảm nhận được tâm trạng của Bạch Trạch rồi.
Cảm giác ngồi trên mây, quan sát nhân loại, rõ ràng chính là quyền lực tối cao, nhưng lại vô cùng thanh thuần, tinh khiết.
Thì ra, đây chính là cảm nhận của thần ư.
Kỳ Niệm Nhất cuối cùng cũng hiểu, vì sao khi nàng tìm được đôi mắt của Bạch Trạch, quanh nó không tỏa ra chút oán khí nào cả.
Cho dù Bạch Trạch là người tốt, song, với con người, đó cũng chỉ là sự vô tình, rút lui, đứng bên ngoài mọi sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-433.html.]
Dịu dàng mà lạnh nhạt ngắm nhìn tất cả mọi thứ xuất hiện trên thế gian.
Hắn bước vào nhân gian, cứu lấy nó, vậy mà vẫn không có bất cứ ý nghĩ, tâm tư hay tình cảm gì, tuy đến cuối cùng, hắn, bị g.i.ế.c chết, bị phanh thây, bị nuốt chửng, hắn cũng chưa từng có bất kỳ cảm xúc mãnh liệt nào cả, cứ thế, thanh tao, sạch sẽ như vậy.
Nàng chẳng thể nào lấy suy nghĩ của con người để lý giải cảm nhận của Bạch Trạch, cũng vô thức kháng cự trạng thái vừa rồi của chính mình.
Lại nói tiếp, cảm giác đó có chút giống lần đầu tiên nàng tìm thấy đôi mắt đó, tiến vào trạng thái vạn vật trong sáng ấy.
Thời điểm đó, nàng đã trải qua tất cả cảm xúc giống hệt Bạch Trạch.
Bàng quan, tách biệt, vô cảm.
Bất cứ nơi nào ý thức đi tới, đều có thể dễ dàng thông hiểu.
Rất mạnh mẽ, nhưng sự mạnh mẽ như thế, không phải là thứ Kỳ Niệm Nhất muốn.
Từ đầu đến cuối, thứ cô tu luyện không phải là Vô Tình Đạo.
“Niệm Nhất?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Phi Bạch đã kéo lý trí của nàng trở lại, nàng ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt của hắn.
Thấy nàng ngẩn ngơ nhìn mình, không lên tiếng, Phi Bạch liền tiến đến gần, trầm giọng nói:
Cố Diệp Phi
“Sao thế?”
Lúc này Kỳ Niệm Nhất mới định thần được.
Nàng lau mặt, xua tan cảm giác ban nãy, vòng tay ôm lấy Phi Bạch.
Đôi tay Phi Bạch cứng đờ dang rộng, khó tin nhìn Kỳ Niệm Nhất.
Đầu óc có chút mơ hồ.
“Cơ thể ngươi vẫn ổn chứ?”
Nàng đột nhiên mở miệng hỏi.
Phản ứng của Phi Bạch có hơn chậm chạp, cười khẽ: “Đã sớm chẳng còn tồn tại nữa rồi.”
Giữ được linh hồn, đối với hắn đó đã là sự may mắn cực lớn rồi.
“Hiện tại, ta coi như là đang ở trạng thái của một linh hồn, sống dựa trên thanh kiếm này.”
Tu sĩ cấp cao rất khó có thể hoàn toàn c.h.ế.t đi, nhờ sự tồn tại của Nguyên Anh.