XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 506
Cập nhật lúc: 2024-09-27 14:14:11
Lượt xem: 17
Cuối cùng ngay cả người tính tình tốt như Tinh Thiên Nam cũng không còn kiên nhẫn: “Một buổi sáng đánh với các ngươi chín lần, ta cũng cần nghỉ ngơi có được không.”
Sau khi lại thua lần thứ hai mươi lăm, Kỳ Niệm Nhất ở tầng bảy mươi của Cửu Tiêu Thiên Thê, nơi linh khí nồng đậm đến đáng sợ này lại phá cảnh lần nữa.
Nguyên Anh cảnh đỉnh.
Cuối cùng nàng cũng đứng trước ngưỡng cửa Long Môn rồi.
Một lần vượt ải gần nhất, Kỳ Niệm Nhất làm chủ công, vẫn luôn đánh cận chiến bên cạnh Tinh Thiên Nam, kiềm chế hơn phân nửa tinh lực của hắn, huyền thủy của Dao Quang và lãnh hỏa của Nhiễm Chước một trái một phải chặn hết đường lui của hắn, phù tu Tống Chi Hàng với phương châm thiết diện vô tư, hoàn toàn bại lộ bản thân trước đường tấn công của kẻ địch, chỉ vì muốn ném lá bùa đang cháy kia ra ngoài.
Nhưng một khắc cuối cùng, Lăng Hàm thất thủ.
Hắn khe hở c.h.ế.t người xuất hiện giữa hai đội hình, làm Tinh Thiên Nam chạy thoát khỏi vòng vây.
Lúc này, trên mặt mọi người đều tràn đầy tuyệt vọng.
Thậm chí bọn họ còn nghĩ không thì tu luyện trên tầng bảy mươi này cho đỡ rách việc.
Dù sao nơi này cũng thích hợp tu luyện hơn bất kỳ nơi nào trên đường.
Bọn họ tới Cửu Tiêu Thiên Thê, còn không phải là vì nâng cao tu vi sao?
Vì sao phải liều mạng như vậy chứ?
“Kinh Phong Trận.” Thấy liên trận năm người tạo thành sắp bị Tinh Thiên Nam phá vỡ, trong lúc tuyệt vọng, Lăng Hàm nghe thấy tiếng của Kỳ Niệm Nhất, hắn không còn sức suy nghĩ nhiều nữa, vô thức làm theo.
Trận pháp đầu tiên của mỗi một trận pháp sư khi nhập môn là Kinh Phong Trận nó đơn giản nhất nhưng lại khuấy động làn gió, mang theo một loại sầu khổ thảm đạm, quấn quanh kiếm của Kỳ Niệm Nhất.
Kinh Phong Trận và Vãn Lai Phong Cấp.
Đây là cách đấu phối hợp quen thuộc nhất giữa nàng và Tạ Thiên Hành trong mấy năm nay.
Trong chớp mắt, Kỳ Niệm Nhất đạp bảy bước, mỗi một bước đều như dẫm lên phong vận luật, loại thân pháp kỳ diệu này, nhìn thì giống Hồng Quang Bộ, nhưng lại có chút bóng dáng của Chuyển Lục Bình.
Giờ khắc này, trong mắt nàng không còn gì ngoài một mục đích duy nhất - đánh bại Tinh Thiên Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-506.html.]
Nâng cổ tay lên, cơ thể nàng nhảy lên làm thành một vòng cung đáng kinh ngạc, trong không trung từ trên xuống dưới, trường kiếm thẳng tiến không lùi.
Thậm chí Tinh Thiên Nam còn nghe thấy tiếng xé gió cực rõ ràng, hắn cũng tương đối bình tĩnh, lật tay phát ra công kích, công kích hóa thành con d.a.o ngắn vô cùng sắc bén đ.â.m vào vai phải của Kỳ Niệm Nhất.
Như không cảm nhận được đau đớn, Kỳ Niệm Nhất mang theo vết thương đau thấu xương này tiến về phía trước thêm một bước nữa.
Thanh kiếm phủ ánh trăng sượt qua cần cổ của Tinh Thiên Nam cần cổ, chỉ cách một li là có thể c.h.é.m đứt đầu hắn.
Dù trong thời điểm này nàng cũng lưu thủ, không làm tổn hại đến tính mạng của hắn.
Tinh Thiên Nam che lại miệng vết thương sâu trên cổ, cười thảm: “Phục các ngươi rồi.”
“Ta thua.”
Đồng tử Tống Chi Hàng co chặt lại, trơ mắt nhìn m.á.u tràn ra từ bả vai nàng.
Vai phải của nàng bị thương.
Nàng dùng tay phải cầm kiếm đó.
Trong phòng tối, Ngọc Sanh Hàn bỗng cảm giác vai phải nhói một cái.
Sắc mặt hắn thoáng chốc trắng bệch, toàn bộ nửa người bên phải run rẩy không thể khống chế.
Trước đó, hắn ngồi quỳ trên mặt đất, trên mặt đất đang trải một quyển giấy rất dài, bên trên là chữ viết đã chép được một nửa, nhìn kỹ thì thấy là gia quy của Ngọc gia.
Bên dưới quyển gia quy chép được một nửa này hình như có giấu thứ gì, lộ ra một góc, viết ba chữ “Đồng tâm khế”.
Yên tĩnh một hồi lâu, Ngọc Sanh Hàn mới bình phục lại từ cơn đau dữ dội.
Cố Diệp Phi
Hắn đứng dậy, từ trong hộp lấy ra thanh kiếm gỗ mun vẫn mang theo bên mình, đã lâu Lậu Ảnh Xuân không có phản ứng gì.
Điều này chứng tỏ nàng đã lâu chưa dùng qua Bất Dạ Hầu.
Từ hôn ước của bọn họ, hoặc là nói từ khi định ra đồng tâm khế, thỉnh thoảng hắn cũng bị đồng tâm khế làm ảnh hưởng, cảm nhận được một vài hướng đi của nàng, thực ra những cảm xúc đó nhỏ đến nỗi có thể trực tiếp bỏ qua.