XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 517
Cập nhật lúc: 2024-09-27 14:17:45
Lượt xem: 15
“Ồ, cũng đúng.” Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ, Thu Đồng sư muội đã quen việc mày mò một số loại đan dược kỳ quái, đợi khi trở về Thương Hoàn thì tìm nàng ta xin một loại phù hợp là được.
Tống Chi Hàng nghi hoặc hỏi: “Vân đạo hữu muốn cái này để làm gì? Chẳng lẽ muốn ăn để quên một số chuyện gì sao?”
Nửa câu phía sau mang theo một chút ý trêu chọc.
Kỳ Niệm Nhất một lời khó nói hết: “Đương nhiên là không phải để bản thân ăn.”
Nàng men theo cầu thang đã khép kín, nhìn về phía tầng trên, kiên định nói: “Là cho một người khác ăn.”
Hết thảy đã chuẩn bị xong xuôi, sau khi Tinh Hải Bắc điều chỉnh lại hơi thở, đứng dậy, ánh mắt nhìn họ càng trở nên lạnh lùng hơn.
Cào vào mặt người khác giống như ẩn giấu một cơn gió lạnh gào thét, giống như một con dao.
Trong chớp mắt, bốn người đã đứng vững trận hình.
Lúc trước có nhiều tầng như vậy, vẫn luôn là năm người.
Kỳ Niệm Nhất một mình đứng ở đầu tiên, phía sau có Diêu Quang và Nhiễm Chước, một người bên trái một người bên phải, một người là nước một người là lửa phụ giúp tấn công, cái tên Bùa tu như Tống Chi Hàng này lại linh hoạt hơn nhiều, có thể nói Bùa tu không hổ là chức danh đa di năng nhất.
Nhưng Lăng Hàm vẫn luôn là người đứng cuối cùng, để lại một trận pháp sư bảo vệ trận pháp, luôn khiến người ta có thể yên tâm hơn.
Bây giờ Lăng Hàm không có ở đây, cánh cửa trống trải sau lưng Diêu Quang và Nhiễm Chước bị mở ra, luôn cảm thấy có chút lo lắng.
Bốn người trao đổi ánh mắt, đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị tấn công.
Sau khi hành lễ xong, Kỳ Niệm Nhất khẽ đẩy nhẹ đầu ngón tay, Phi Bạch chui ra khỏi vỏ.
Tinh Hải Bắc nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của nàng một lúc, trong mắt hắn ta nổi lên vài gợn sóng.
Kỳ lạ.
Hắn không cảm nhận được áp lực từ trên người của nữ tu trẻ tuổi này, mà lại cảm nhận được điều đó từ thanh kiếm này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-517.html.]
Kiếm Cốt trắng sáng như nước, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của Kỳ Niệm Nhất.
“Chiến thuật, đã nhớ kỹ chưa?” Kỳ Niệm Nhất im lặng nhìn Tinh Hải Bắc, tầm mắt không rời dù chỉ một giây, nhưng giọng nói lại có vẻ vô cùng trấn định, giống như là đã có dự tính trước.
Ba người phía sau đồng thời gật đầu.
Diêu Quang hít sâu một hơi, run run hỏi: “Ngươi cảm thấy tỷ lệ chúng ta chiến thắng là bao nhiêu?”
Kỳ Niệm Nhất dừng một chút, quay đầu lại lộ ra một biểu cảm vi diệu: “Xin hỏi, ngươi lấy gì dũng khí từ đâu ra, mà ngươi vẫn còn dám hỏi có bao nhiêu khả năng giành chiến thắng khi đối đầu với cao thủ Tàng Phong vậy?”
Diêu Quang tức giận nói: “Còn chẳng phải là do ngươi trông có vẻ rất tự tin hay sao!”
Náo loạn một hồi, bốn người cười rộ lên, không khí bớt căng thẳng khá nhiêu.
Sau đó thì... bị đánh cho một trận tơi bời.
Tinh Hải Bắc xuống tay rất nặng, giống y như là Mặc Vô Thư hồi trước đã làm với những người gác cửa ở tầng dưới, một người một chưởng đánh cho bọn họ nằm rạp xuống đất, bò cũng chẳng bò dậy nổi.
Làm cho người ta không khỏi hoài nghi liệu hắn ta có phải bởi vì đã biết được quan hệ thầy trò của Kỳ Niệm Nhất và Mặc Vô Thư, nên mới âm thầm trút giận hay không.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, họ lại thách đấu lần thứ hai.
Không có gì ngạc nhiên cả, vẫn bị thua.
Cố Diệp Phi
Lần thứ ba, lần thứ tư,... lần thứ mười, lần thứ hai mươi.
Cách Tinh Hải Bắc đối xử với bọn họ cũng giống như cách Mạc Vô Thư đối xử với hắn ta vậy, mỗi một chiêu thức đều được thực hiện một cách hoàn chỉnh, nhìn thì có vẻ kinh người, nhưng trên thực tế sẽ không làm họ bị thương, mà chỉ khiến họ đau đớn mà thôi.
Đau đến thấu xương.
Kỳ Niệm Nhất nằm trên mặt đất, cả người phía bên phải đều tê dại, ngay cả việc cầm kiếm cũng rất khó khăn.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải một đối thủ như vậy.
Trước đây, bất kể đối thủ của nàng là ai, nàng đều có thể ngay lập tức đưa ra nhận định rõ ràng về việc mình có thể thắng hay không và tỷ lệ chiến thắng là bao nhiêu.