XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 530
Cập nhật lúc: 2024-09-27 14:24:40
Lượt xem: 9
Trong lúc đang yên tĩnh tu luyện, Kỳ Niệm Nhất đứng lên, phủi quần áo rồi đi về phía thang trời đi thông lên tầng thứ bảy mươi ba.
Diêu Quang giật mình: "Ngươi đi đâu thế?"
Kỳ Niệm Nhất nhìn lên trên, nhẹ giọng nói: "Ta đi lên xem thử."
Diêu Quang nóng nảy: "Người thủ vệ của tầng trên chỉ có mạnh hơn đại sư tôn của ta thôi, ngươi lên đó thì có ích gì?"
Nàng ta khuyên nhủ: "Ngày cuối cùng rồi, không bằng quý trọng linh khí nơi này, tập trung tu luyện thì hơn."
Kỳ Niệm Nhất biết nàng ta có ý tốt nên cười khẽ với nàng ta: "Xin lỗi, ta có lý do của mình."
Nàng rũ mắt nói: "Mặc dù không biết sẽ gặp kẻ thù như thế nào ở tầng trên nhưng ta vẫn muốn đi xem, thử coi rốt cuộc khả năng của mình đến đâu."
Diêu Quang không biết nói gì, im lặng một hồi rồi mới nói: "Sao lại có người như ngươi chứ."
Kỳ Niệm Nhất đưa lưng về phía nàng ta, đi từng bước một lên cầu thang thông với tầng cao hơn, đáp mà không quay đầu lại:
"Có lẽ là vậy, từ nhỏ ta đã là một kẻ kỳ quái rồi, rất nhiều người xung quanh ta cũng cho là thế."
Diêu Quang nhìn bóng lưng của nàng biến mất khỏi tầng này, thì thầm: "Ý ta không phải thế."
Nàng ta chỉ muốn nói là, sao lại có người kiên định cố chấp đến mức có thể dứt khoát như thế.
Chỉ là nàng ta nghĩ không ra, rốt cuộc Vân Niệm đã gặp phải chuyện gì mới có thể khiến nàng có một kiếm tâm kiên định dũng cảm như thế.
Rõ ràng nàng chỉ mới mười tám tuổi thôi mà.
.....
Tầng thứ bảy mươi ba, không giống chút nào so với tưởng tượng của Kỳ Niệm Nhất.
Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, không ngờ nơi này lại trống rỗng.
Không có người thủ vệ, chỉ có mỗi một cái câu thang đi thông lên tầng cao hơn.
Nàng hơi lấy làm lạ, ngón tay đẩy, thần kiếm chậm rãi ra khỏi vỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-530.html.]
Cố Diệp Phi
Bên ngoài thang trời, đã tới ngày cuối cùng trước khi đóng cửa thang trời, người phía bên ngoài đã hưng phấn lên.
Ngày cuối cùng, đã có vài quân dự bị Thần Tử đã đi ra.
Thượng Quan Hi nhìn thoáng qua thì thấy Tân Thiên Hạo trong góc.
Hiển nhiên đối phương cũng đã phát hiện ánh mắt của nàng ta, rồi bày vẻ mặt khinh thường với nàng ta.
Nàng ta thu hồi tầm mắt chẳng buồn để ý, nhìn sang bên kia thì thấy huynh muội Văn gia cùng tiến cùng lui, hôm qua bọn họ cũng đã ra rồi.
Văn Tân Diễm vỗ trán, khẽ thở dài: "A Linh, ngươi có thể không ra với ta mà."
Văn Tân Linh: "Ta cũng không muốn, nhưng thật sự là ta không chịu đựng nổi nữa."
Đôi mắt cười của nàng ta cũng rũ xuống, vẻ mặt không tình nguyện.
Nhưng nàng ta cũng biết cơ thể của mình không đủ mạnh, nếu gắng gượng thì chỉ được hơn hai mươi ngày là hết chịu nổi rồi, thêm mấy ngày nữa toàn là dựa vào linh khí của ca ca mới kiên trì được.
Hiện giờ ca ca sắp rời khỏi, nàng ta không thể sử dụng những linh khí đó, cũng chỉ có thể cùng nhau đi ra.
Nhưng cũng đã là một ngày cuối cùng, không tính là quá thiệt thòi.
Một bên khác, người đã bắt đầu phiên giao dịch đang tính toán mình có thể có bao nhiêu căng thẳng, nói với Thượng Quan Hi vung tiền như rác: “Thượng Quan tiểu thư, lần này ngươi cần phải mất công lỗ sạch vốn rồi.”
Thượng Quan Hi nhoẻn miệng cười: “Không sao, một chút tiền trinh mà thôi, không đáng nhắc tới.”
Đối phương: “…”
Vì sao miệng của hắn ta lại tiện như vậy, dám nói loại lời này với gia chủ đã từng nằm trong năm đại gia tộc.
Có lẽ chiến lực của Thượng Quan gia không mạnh, nhưng y thuật nổi tiếng khắp Thần Cảnh, thứ khác không có nhưng phải nói là giàu đến chảy mỡ.
Trong lúc nói chuyện, người này nhìn chằm chằm thang trời, ngạc nhiên mà há to miệng, run giọng nói: “Không phải ta hoa mắt chứ.”
Trong lòng Thượng Quan Hi có dự cảm, xoay người nhìn lại.
Ánh lửa của tầng bảy mươi ba chậm rì rì mà sáng lên.
Nàng ta lộ ra một nụ cười thiệt tình, quay đầu nói với nhà cái: “Xin lỗi, xem ra lần này là ta ăn sạch.”