Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 543

Cập nhật lúc: 2024-09-27 14:30:26
Lượt xem: 20

Trong cung điện, Kỳ Niệm Nhất nhìn vào bông hoa phía trước thật lâu.

Bông hoa kia lơ lửng ngay trước mặt nàng, ở nơi giơ tay là có thể với tới.

Cố Diệp Phi

Nàng cau mày, bị đưa vào ảo ảnh, thu hết mọi thứ vào trong mắt.

Có sự tồn tại của Thiên Nhãn, nàng vốn không sợ bất kỳ ảo giác, ảo cảnh, ảo trận nào ở đây.

Nhưng lần này, nàng không chọn cách thoát ra mà cẩn thận xem xét những gì xảy ra trong ảo ảnh và mọi gương mặt xuất hiện bên trong.

Nàng, gặp được Bạch Trạch.

...

Một ngàn năm trước, Thần Chỉ Bạch Trạch tới nhân gian.

Nó đã mang tia sáng của sự sống đến với thế giới nơi xác c.h.ế.t đói khắp nơi.

Nhân loại không thể dùng mắt thường nhìn thẳng vào bản thể của nó, vì thế nó hóa thành hình người.

Ở hình dạng con người, nó có mái tóc dài như tuyết trắng dài phết đất, đôi mắt sáng như ánh nắng ban mai, sáng như sao băng, giữa lông mày có một ấn ký hình thoi màu đỏ đậm, dáng người cao dài, nhưng gương mặt của nó dường như bị sương mù che khuất, dù có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, họ vẫn không thể nhìn thấy, không thể nhớ được khuôn mặt đó.

Phàm nhân không thể nhìn thẳng thần minh.

Nó ở nhân gian làm rất nhiều chuyện, từ sau khi nó xuất hiện, trời đất nơi đây không còn thiên tai, linh khí trong trời đất được phục hồi, người tu hành cũng nhiều lên.

Sinh hoạt của mọi người mới bắt đầu tốt lên.

Tới đoạn này, mọi chuyện diễn ra không khác gì so với truyền thuyết mọi người nói về Bạch Trạch ở Thần Cảnh, thậm chí là cả cái đại lục.

Kỳ Niệm Nhất lại lần nữa cảm giác được, bản thân giống như một u hồn du đãng trong thế giới một ngàn năm trước.

Nàng đi theo bên cạnh Bạch Trạch, nhìn thấy sự cực khổ của những con người nơi đây, đại lục bị tàn phá giống y hệt với thế giới lần trước nàng nhìn thấy, thế giới mà nàng nhìn thấy trước khi chết.

Bạch Trạch cũng không mở miệng nói chuyện.

Bởi vì nó không thể, cũng không cần.

Không thể là bởi vì, đối với phàm nhân mà nói, lời nói của nó chính là châm ngôn, bật thốt lên là có thể trở thành sự thật, người phàm không thể thừa nhận được năng lượng như vậy.

Cùng với đó, nó cũng không cần nói.

Nó không cần phải cố tình nghe, cũng có thể nghe thấy âm thanh của vạn sự vạn vật trên thế giới này.

Mỗi một người, yêu, ma tồn tại.

Thậm chí là một cái cây một ngọn cỏ, miễn là có sinh mệnh, nó đều có thể nghe thấy tiếng lòng của bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-543.html.]

Sau đó, nó ban phương pháp giao tiếp với sinh linh này cho một nhân loại, để nhân loại có thể vận dụng loại năng lực này sử dụng linh khí trong trời đất, chỉ cần đủ thời gian, kiểu gì cũng có thể quay lại thời điểm tràn đầy linh khí.

Mọi người mới có thể dễ sống sót hơn.

Nhân loại kia viết phương thức này thành công pháp truyền cho càng nhiều nhân loại, công pháp tên là - Vạn Linh Triều.

Hơn nữa còn thành lập một tông môn huy hoàng một thời, Thất Tinh Môn.

Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy, vô số nhân loại khẩn cầu Bạch Trạch hãy dẫn bọn họ rời đi, đi tới Tiên giới, đi tới một nơi mà con người có thể sống sót.

Con người thời đó có một khao khát phi thăng điên cuồng.

Mọi người luôn cảm thấy rằng sở dĩ các vị thần giáng thế cứu thế giới là vì họ tốt bụng và có chút tình cảm với con người.

Thật ra không phải.

Thần minh vô tình.

Nó chỉ làm theo số phận, làm chuyện mà bản thân phải làm.

Kỳ Niệm Nhất đi theo nó rất lâu, lại lần nữa cảm nhận được nội tâm linh hoạt kỳ ảo của nó.

Trước đây, nàng đã cảm nhận qua vài lần, nhưng những lần đó không có cảm giác chân thật.

Lần này người lạc vào trong khung cảnh đó và tự mình cảm nhận được mọi chuyện xảy ra cách đây cả ngàn năm, lần đầu tiên nàng có cảm giác chân thực về sự tồn tại của các vị thần.

Kỳ Niệm Nhất cau mày, suy tư vì sao thánh vật muốn cho nàng xem những chuyện này.

Thời điểm lấy được đôi mắt, thậm chí lần trước khi hấp thu thần cốt, nàng đã tận mắt nhìn thấy một lần.

Cảnh trong ảo giác biến hoá rất nhanh, chưa kịp nghĩ quá nhiều, cảnh vật trước mặt nàng lại đã thay đổi.

Nhìn thấy khung cảnh trước mặt, hô hấp của Kỳ Niệm Nhất cứng đờ.

Vừa rồi nàng còn đi theo sau Bạch Trạch như một u hồn, lúc này lại tận mắt nhìn thấy Bạch Trạch bị g.i.ế.c chết.

Quá trình này quá tàn nhẫn, nhưng từ đầu đến cuối, đôi mắt kim sắc thần thánh kia của Bạch Trạch vẫn cứ bình tĩnh nhìn chăm chú vào mọi người, nhìn bọn họ dùng Linh Khí nó tặng trói nó lại.

Trước kia, Kỳ Niệm Nhất vẫn nghĩ mãi không ra, vì sao mạnh mẽ như Bạch Trạch, một vị thần đã ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với con người, sao có thể bị con người g.i.ế.c chết.

Hiện tại, cuối cùng nàng cũng được tận mắt chứng kiến chân tướng.

Thứ trói buộc Bạch Trạch là một sợi dây thừng kim sắc nó tết bằng chính mái tóc của mình, sau đó ngâm trong m.á.u của nó.

Lúc ấy, mọi người xin nó ban cho bọn họ một Linh Khí mà có thể trói buộc tất cả mọi thứ trên thế gian, bọn họ muốn đi bắt g.i.ế.c một con hung thú làm hại nhân gian, cho nên Bạch Trạch cho bọn họ cái dây thừng này.

Không nghĩ tới, mấy ngày sau, sợi dây thừng đó lại buộc vào đúng trên người nó.

Loading...