XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 610
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:48:20
Lượt xem: 15
Động tác nâng ly của Phi Bạch dừng lại, ngay cả chính hắn cũng có chút kinh ngạc: “Khi nào?”
Mặc Vô Thư liếc hắn một cái: “Huynh không nhớ rõ?”
Phi Bạch mờ mịt nói: “Ta lại quên chuyện gì không thể quên sao?”
Cố Diệp Phi
Ôn Hoài Du cười khẽ một tiếng: “Cũng không phải là chuyện không thể quên, chỉ là hơn ba trăm năm qua, ta vẫn chưa thể nói lời cảm ơn ân nhân.”
Ôn Hoài Du nói xong, nâng chén rượu lên: “Rượu này, tạ ơn cứu mạng của tiền bối hơn ba trăm năm trước.”
Nói xong, hắn một hơi uống sạch.
Phi Bạch ấn mi tâm, hắn chỉ đành nhận ly rượu này.
Trong lòng lại có chút bất đắc dĩ.
Các sư huynh Niệm Nhất một tiếng kêu tiền bối, một tiếng kêu sư bá, điều này khiến hắn và Niệm Nhất cách nhau một bối phận.
Kỳ Niệm Nhất thò đầu qua, tò mò hỏi: “Ơn cứu mạng?”
Ôn Hoài Du rũ mắt, chậm rãi nói: “Hơn ba trăm năm trước, ở Phật quốc, là tiền bối dùng một đạo kiếm khí cứu ta, để ta chạy ra La Sát Thiên.”
Nghe Ôn Hoài Du nói vậy, Phi Bạch dần nhớ lại, hắn nhìn Ôn Hoài Du, kinh ngạc nói: “Ngươi là đứa nhỏ ở Phật quốc năm đó?”
Hắn dừng lại, cảm thán: “Không ngờ đã lớn vậy rồi.”
Ôn Hoài Du cười khẽ: “Thời gian ba trăm năm, đối với người mà nói chỉ là một đêm ngủ say, nhưng đối với ta lại khác. Hơn ba trăm năm qua, đứa nhỏ năm đó cũng đã mấy trăm tuổi, không còn là đứa nhỏ năm đó mặc cho người ta thao túng nữa.”
Mặc Vô Thư dùng đũa gắp một hạt đậu phộng ném vào miệng, rồi hớp một ngụm rượu: “Lúc ta đi tìm huynh ở Phật quốc thì thấy Hoài Du, ta đuổi theo kiếm khí của huynh chỉ thấy nó, khi đó nó không có nơi để đi, ta liền dẫn nó về Thương Hoàn, nhận làm đồ đệ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-610.html.]
Tuy rằng Ôn Hoài Du là một tay ủ rượu ngon, nhưng rượu hắn ủ đa số để cho mấy người khác trong Vẫn Tinh Phong uống, hắn không thể uống. Chỉ mới mấy chén vào bụng, trên mặt hắn đã có chút men say.
Phi Bạch lúc này mới tỉ mỉ nhìn đứa nhỏ từng có duyên gặp mặt hơn ba trăm năm trước.
Cũng khó trách hắn không nhận ra.
Lúc ấy hắn nhìn thấy đứa nhỏ đó chỉ mới sáu bảy tuổi, bị người người nhà nhà ở Phật quốc hô đánh gô giết, nó đi tới chỗ nào cũng không có chỗ an thân, thậm chí cuối cùng bị đưa đến La Sát Thiên.
La Sát Thiên là nơi dùng để giam giữ những kẻ phạm phải tội ác tày trời của Phật quốc, so với Trấn Ma Tháp chuyên dùng để đối phó Ma tộc còn đáng sợ hơn vạn phần, nếu một đứa nhỏ sáu bảy tuổi vào La Sát Thiên chắc chắn là không còn đường sống.
Khi đó hắn đã có ý định lấy thân tế kiếm, lại muốn tránh Vô Thư, nên chạy đến Cảm Nghiệp Tự. Đúng lúc bắt gặp đứa nhỏ đó bị người ta ăn h.i.ế.p trên đường, liền thuận tay cho nó một viên ngọc bội có niêm phong một đạo kiếm khí, sau đó cũng không có gặp lại nữa.
Không ngờ ba trăm năm sau, họ lại đoàn tụ theo cách này.
Nửa đêm canh ba, khi mấy người nồng nặc mùi rượu chuẩn bị trở về, Kỳ Niệm Nhất đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước muốn hỏi nhưng lại quên hỏi.
Nàng nói với Mặc Vô Thư: “Sư tôn, nếu ngài đã trở về, có thể giải quyết đồng tâm khế của ta và Ngọc Sanh Hàn không?”
Cung Lăng Châu đột nhiên ngẩng đầu, mờ mịt nói: “Đồng tâm khế? Vì sao trên người Tiểu Tứ lại có đồng tâm khế?”
Lục Thanh Hà nắm chặt ly rượu, bày vẻ mặt thống khổ lại rót cho mình một ly. Tửu lượng của hắn quá tốt, uống một vòng, Ôn Hoài Du đã nửa say, Yến Hoài Phong và Cung Lăng Châu đầu óc cũng không tỉnh táo, nhưng hắn vẫn vô cùng tỉnh táo, không thể say được.
Ông trời a, hắn thật sự không thể uống nữa rồi, muốn nôn quá.
Sao đêm nay lại để hắn nghe được nhiều thứ không nên nghe như vậy a.
Hắn không hề muốn biết kiếm linh thần kiếm là thần thợ rèn Vân Dã, mà Vân Dã và Mặc Quân là huynh đệ ruột, còn có hôn ước bí mật của kiếm chủ thần kiếm và thiếu chủ Tiên Minh.
Hắn thật sự không hề muốn!