Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 674

Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:07:08
Lượt xem: 9

Nghe được Kỳ Niệm Nhất kêu nàng ta, Tiêu Dao Du mới nói: “Các ngươi đi thôi, ta ở đây chờ các ngươi.”

Nàng ta như là vì thuyết phục bản thân, rõ ràng không cần thiết nhưng lại giải thích: “Ta mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát.”

Kỳ Niệm Nhất nhìn nàng ta một lát, như là đã hiểu cái gì, không nói thêm nữa, cùng với Mộ Vãn đi về phía Vân phủ.

Cố Diệp Phi

Để lại một mình Tiêu Dao Du kêu một chén trà và một cái bánh bao, cũng không ăn chỉ là ngồi ở chỗ kia nhìn dinh thự chỗ góc đường.

Từ trên tường vây phai màu có thể nhìn thấy biển số nhà treo trên đó có một chữ Tiêu.

Người mở cửa của Vân gia chính là một tiểu nha hoàn, nhìn cách ăn mặc không giống người thường của Kỳ Niệm Nhất và Mộ Vãn, tò mò nói: “Hai vị có việc gì không?”

Kỳ Niệm Nhất: “Chúng ta tới thay bằng hữu đưa một bức thư, nàng là người nhà này.”

Vốn tưởng rằng sẽ giống như rất nhiều lần trước đều phải muốn tốn một phen miệng lưỡi thì mới có thể giải thích rõ ràng, nhưng không nghĩ rằng tiểu nha hoàn vừa nghe cái này thì đôi mắt lập tức sáng lên, tuy rằng có chút nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn là mang Kỳ Niệm Nhất và Mộ Vãn vào phủ.

Tiểu nha hoàn: “Lão thái thái dán thông báo đi tìm rất nhiều lần nhưng hơn phân nửa đều là một số bọn bịp bợm giang hồ, chọc cho lão thái thái đau lòng vài lần, sau đó mới không đi dán thông báo tìm người, nói là nói như vậy nhưng người trong nhà đều biết tâm tư tìm người của lão thái thái một chút cũng chưa giảm.”

Kỳ Niệm Nhất và Mộ Vãn liếc nhau đều cảm thấy có chút mới lạ.

Giống như người mà bọn họ gặp trước đó, cha mẹ đều là tu sĩ cấp cao, biết chuyện của Vô Vọng Hải cho nên mới có thể ôm hy vọng nhưng lại tuyệt vọng chờ đợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-674.html.]

Nhưng nhà mẹ đẻ của Vân Nương đều là phàm nhân, ba trăm năm trôi qua theo lý thuyết thì người biết nàng ta chắc là đều đã không còn trên đời, lại thật không ngờ đúng là có người đang tìm nàng ta?

Vào hậu viện, các nàng nhìn thấy một lão thái thái đầu tóc hoa râm, nhìn thân thể đã vô cùng già nua nhưng một đôi mắt lại còn là vô cùng có thần.

Ánh mắt khôn khéo của lão thái thái quan sát Kỳ Niệm Nhất và Mộ Vãn một lát, sau đó được nha hoàn nâng đỡ vội vàng đứng dậy: “Lúc này mới đúng, đây mới thật sự là tiên trưởng.”

Nàng kích động đến mức Kỳ Niệm Nhất có chút không biết làm sao.

Lão thái thái lảo đảo tới gần: “Năm đó ta đã thấy bộ dạng tiên trưởng một lần, một thân khí chất kia, làm sao những bọn bịp bợm giang hồ đó có thể học được.”

Nàng tha thiết nói: “Nếu hai vị thật sự là tiên trưởng, chẳng lẽ là mang đến tin tức của thái cô tổ mẫu của ta?”

Kỳ Niệm Nhất đưa ra nửa miếng ngọc bội, ngọc bội có hình giống như một đám mây nhưng chỉ có nửa miếng, nửa miếng khác đã bị yêu thú cắn ở trong một lần chiến đấu.

Nhìn thấy ngọc bội, lão thái thái có một chút kích động: “Là cái này, là cái này không sai.”

Tiểu nha hoàn ở một bên khuyên giải an ủi nói: “Lão thái thái chậm một chút.”

Lão thái thái nhìn trong chốc lát, đột nhiên nước mắt trào ra: “Chuyện Vân gia của chúng ta có một tiên trưởng, ở trong nhà truyền một thế hệ tới một thế hệ, sau này hàng xóm láng giềng đều không tin, cảm thấy là nhà của chúng ta rối loạn tâm thần, chuyện của mấy trăm năm thì tin đồn không đáng tin gì cũng có thể có, không chừng tiên trưởng cũng là chuyện người của năm đó thuận miệng bậy bạ, sao lại khiến cho chúng ta nhớ nhiều năm như vậy chứ.”

“Nhưng tằng tổ mẫu của ta nói nàng nhớ rõ, nàng nhớ rõ vị tiên trưởng tổ tiên kia, lúc tằng tổ mẫu đi còn nắm lấy tay của ta bảo ta không cần quên, cho nên ta cũng tìm ngần ấy năm, vốn dĩ tưởng chuyện này có lẽ phải nhờ hậu nhân của ta, không nghĩ tới thật sự làm cho lão bà tử như ta chờ được ngày này rồi.”

Loading...