XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 686
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:10:46
Lượt xem: 9
Sau lưng hắn còn có vết bầm dày đặc đan xen, đã trở thành màu xanh tím bầm đen, vết thương có vẻ rất nghiêm trọng.
Phật tử mặt đỏ tai hồng, lắp bắp nói: “Mộ thí chủ, như vậy... hình, hình như không ổn lắm, có thể đổi tư thế được không.”
Mộ Vãn liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt giống như đang khiển trách “Người như ngươi thật lắm chuyện”, nhưng vẫn thay đổi tư thế – thay đổi phương hướng cho hắn.
Lúc này Phật tử đối mặt với mọi người, bị ba nữ tu nhìn chằm chằm, quần áo của hắn lõa lồ như thế, làm toàn thân hắn đều không được tự nhiên, đỉnh đầu phát sáng cũng nhiễm màu đỏ, đã sắp nóng bừng.
Tiêu Dao Du nhịn cười nói: “Đừng làm khó hắn.”
Nàng triệu hồi ra Kim Bằng, Kim Bằng ở trên không trung dang rộng đôi cánh, Mộ Vãn thuận tay ném một cái, Phật tử ngã vào sau lưng Kim Bằng, gian nan ngồi thẳng trên cánh chim mềm cứng đan xen, rồi sau đó không ngừng vội vàng sửa sang lại quần áo của chính mình.
Kỳ Niệm Nhất trêu chọc: “Không Đăng đại sư nhãn lực bất phàm, vậy mà có thể trực tiếp nhìn ra ngươi đi gặp đại sư huynh của ta.”
Phật tử thành khẩn nói: “Thật ra... là bần tăng tự thẳng thắn với sư tôn thẳng thắn.”
Cố Diệp Phi
Đây đúng là chuyện mà một người cứng nhắc giống như hắn có thể làm ra, Kỳ Niệm Nhất cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Trong lòng hắn có điều khó hiểu, nếu như giấu giếm sư tôn, là bất kính với sư tôn, cũng không kính trọng phật tâm.
Cho nên, cho dù biết bản thân sẽ phải bị chùa khiển trách, nhưng hắn vẫn nói với sư tôn về chuyện hắn sẽ đi gặp Ma La.
Lúc ấy sư tôn không nói gì, chỉ dựa theo chùa quy, cho hắn lãnh một roi răn dạy, sau đó nói với hắn: “Vấn đề là đúng hay sai này, chỉ có chính ngươi mới có thể tìm ra đáp án.”
Sau đó hắn ta liền vào trong tĩnh thất suy ngẫm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-686.html.]
Thay vì nói là suy ngẫm, không bằng nói là vấn tâm.
Phật tử thấp giọng nói: “Kỳ thí chủ, tại sao phải… bắt ta ra ngoài?”
Hắn do dự hồi lâu, mới nói ra miệng từ “bắt” này, nói xong lại còn có chút không được tự nhiên.
Tiêu Dao Du chậc vài tiếng: “Rõ ràng là chúng ta không đành lòng để ngươi bị sư môn trách phạt, tốt bụng cứu ngươi ra ngoài, sao lại dùng cái từ ‘bắt’ này được.”
Kỳ Niệm Nhất lại kỳ lạ nói: “Không phải ngươi tới Thương Hoàn mời ta đến thành Vân Trung cứu sư tỷ của ngươi sao? Ngươi không đi, thì làm sao ta biết ai là sư tỷ của ngươi.”
Phật tử bừng tỉnh nói: “... Đúng là như thế, là Tư Không không suy xét chu toàn.”
Với tốc độ phi hành của Kim Bằng, hai canh giờ sau bọn họ đã đến Lưu Ly Đàn.
Bọn họ đáp xuống đất ở lối vào của Lưu Ly Đàn, mới vừa đáp xuống đất, Kỳ Niệm Nhất đã cảm nhận được bầu không khí vô cùng náo nhiệt nhưng lại khẩn trương ở nơi này.
Vân Dã cau mày hiện thân, nhìn về hướng của Lưu Ly Đàn: “Kỳ lạ, tại sao linh khí ở Lưu Ly Đàn lại vẩn đục như thế?”
Giống như linh thể của hắn vậy, cảm giác đối với linh khí vô cùng mẫn cảm.
Kỳ Niệm Nhất cảm nhận được cảm giác áp bách ập vào trước mặt ở nơi này, hỏi: “Linh khí vẩn đục là cảm giác như thế nào?”
Thiên Nhãn của nàng đồng thời sáng lên, nhìn xung quanh Lưu Ly Đàn một vòng, chỉ nhìn thấy bóng người muôn hình muôn vẻ qua lại, không nhìn thấy thứ gì khác thường khác.
Vân Dã nhíu mày, chỉ cảm thấy tất cả những khí vẩn đục trong linh khí quanh người đều hướng về hắn mà đến, hắn nhẹ giọng nói: “Có lẽ bởi vì ta không có cơ thể, linh thể của ta lộ bên ngoài, đối với trọc khí này mà nói, chính là một miếng thịt mỡ.”
Lông mày hắn gợn sóng, khẽ mím môi, sau đó nói: “Ta cũng không rõ nữa, nhưng linh khí bình thường là một loại có thể khiến người ta tai thính mắt sáng, sức mạnh cực kỳ thuần tịnh, nhưng linh khí trong Lưu Ly Đàn trước mắt, có lẽ cũng rất mạnh, nhưng lại làm ta cảm giác khắp toàn thân phát lạnh, giống như một loại ác niệm phát ra từ nội tâm.”