XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 711
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:17:44
Lượt xem: 15
Trong nháy mắt, lão đã xuất hiện trong thân thể Thanh Lưu.
Đây cũng là nguyên nhân Thanh Lưu vẫn không có động tác.
Cố Diệp Phi
Ngọc Hoa Thanh biết, nếu muốn biểu đạt thành ý câu trả lời này của mình, thì lão không thể làm gì trái ngược với câu trả lời.
Rất nhanh, mấy người khác cũng biết được câu hỏi này.
Bên kia bờ, những đang định tấn công Bạch Trạch lập tức bị ý thức của bốn người chiếm giữ.
Giọng nói của Bạch Trạch đồng thời xuất hiện trong đầu bọn họ.
“Các ngươi đã tìm được câu hỏi, các ngươi sẽ chọn thế nào?”
Diệu Âm lúc này đang ở trong cơ thể Diệp Trường Đông.
Nàng tất nhiên cũng không muốn động thủ, sau khi trả lời, thu hồi dây trói tiên có thể làm bị thương Bạch Trạch, sau đó đứng qua một bên.
Sau khi Tống Nam điên cuồng cho Bạch Trạch vài vết thương trí mạng, hắn ta quay đầu lại với đôi mắt đỏ ngầu, lại phát hiện, đồng bạn của mình đều dừng tay.
Bốn người đó đứng sang một bên, hờ hững nhìn hắn ta một mình hành hung, họ tựa như bất lực rồi lại giống như nhân chứng.
Tống Nam run giọng nói: “Các ngươi... vì sao? Không phải đã nói rồi sao, cùng nhau gánh vác trách nhiệm?”
Tại sao họ lại nhìn mình như vậy.
Diệu Âm có chút lo lắng nhìn về phía bờ bên kia.
Năm người bọn họ, chỉ có linh hồn của Kỳ Niệm Nhất vẫn còn trong cơ thể, không bị rút ra.
Điều này nói rõ, nàng không có trả lời câu hỏi Bạch Trạch ở trong lòng.
Nhưng không phải vừa rồi Niệm Nhất nói đã tìm ra câu hỏi rồi sao.
Vì sao không trả lời?
Kỳ Niệm Nhất ôm kiếm, đứng bên kia bờ sông, từ đầu đến cuối không bước ra một bước.
Nàng trầm mặc không nói nhìn Bạch Trạch, câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong lòng nàng.
Câu trả lời rất dễ dàng.
Dù cho tâm tình Tống Nam vẫn ảnh hưởng nàng, nàng cũng sẽ không bị dục vọng tầm thường như thế mê hoặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-711.html.]
Nàng chỉ là... có một số vấn đề không thể hiểu được.
“Vân Dã, chàng nói hắn thật sự chỉ là muốn cho chúng ta trả lời, chuyện này đúng hay sai và chúng ta sẽ lựa chọn như thế nào sao?”
Giọng nói Vân Dã giống như dòng suối ôn nhu: “Ta đoán không được suy nghĩ của thần linh, chỉ có thể đoán được nàng đang suy nghĩ gì.”
Trong hoàn cảnh nghiêm túc như vậy, Kỳ Niệm Nhất bị chọc cười.
“Ta đang suy nghĩ gì?”
Giọng nói Vân Dã mang theo ý cười: “Ta đoán, nàng lại muốn làm một chuyện rất nguy hiểm, đúng hay không?”
Kỳ Niệm Nhất cười khẽ.
Đúng là bị hắn đoán trúng.
“Ta nghĩ có nên chứng thực suy nghĩ của ta một chút hay không.”
Nàng nhìn Bạch Trạch, nói với Vân Dã trong lòng: “Hành động mạo hiểm như vậy có thể xúc phạm đến thần linh, cũng có thể khiến ta mất tư cách tranh đoạt người thừa kế Bạch Trạch trong bí cảnh này.”
“Ngươi sẽ ngăn cản ta sao?”
Vân Dã lặng im một lát, bất đắc dĩ nói: “Trước đây nhiều lần như vậy, có khi nào ta ngăn cản ngươi chứ.”
Từ trước tới nay hắn luôn ủng hộ.
Ngón tay cái của Kỳ Niệm Nhất đẩy nhẹ, vỏ kiếm do chính tay nàng làm bị mở ra, lộ ra thân kiếm Phi Bạch như trăng lạnh ánh nước, mũi kiếm cốt kiếm có hoa văn răng cưa tinh xảo.
Bờ bên kia, bốn người đã đưa ra lựa chọn, thấy động tác của nàng đều có chút khó hiểu.
Ngọc Hoa Thanh nhíu mày, cả giận nói: “Nàng lại muốn làm cái gì?!”
Nữ hài này bắt đầu từ sau khi nàng lớn lên lần đầu tiên rời núi thì lão đã có loại cảm giác mọi chuyện không nằm trong khống chế của mình.
Sau đó quả nhiên chứng thực điểm này.
Kỳ Niệm Nhất nhìn Bạch Trạch, nhẹ giọng nói: “Ta không chọn.”
Lúc ngươi hỏi ta thì ta sẽ chọn thế nào.
Nhưng suy cho cùng thì bọn họ cũng không thể trở lại ngàn năm trước, cho dù lựa chọn cái gì cũng chỉ là một loại tỏ thái độ khô cằn.
Bắt đầu từ khi bọn họ bước vào bí cảnh, hoàn cảnh của một ngàn năm trước khiến cho người ta tuyệt vọng, thân thể bị thế giới của một ngàn năm trước âm thầm đồng hóa, khắp nơi tràn ngập tuyệt vọng còn có mấy người cuối cùng g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ sát nhân cũng khó lấp đầy tham dục, đều vì xây dựng một loại bầu không khí làm cho người ta khủng hoảng.