Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 741

Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:25:08
Lượt xem: 9

Yến Hoài Phong lòng đau xót, ngữ khí lại quả quyết: “Động thủ!”

“Tội nghiệt c.h.é.m g.i.ế.c anh linh, Thần Cơ lệnh chủ ta sẽ gánh vác.”

Hắn vận chuyển công pháp, giống như tường đồng vách sắt, thủ vệ ở nơi gần Thâm Uyên nhất.

Giọng nói nghẹn ngào: “Cho dù phải xuống địa ngục cũng không được cho những thứ này vượt qua kết giới Thâm Uyên một bước.”

Đây là trận đánh khó khăn nhất từ khi Thần Cơ tự thành lập tới nay.

Lòng Yến Hoài Phong cũng biết rằng, thời điểm người của Thần Cơ nhìn thấy những linh hồn này, trận này bọn họ đã định sẵn sẽ thất bại rồi.

Lần này, vài vị Thiên Thu Tuế đại năng cũng gia nhập chiến cuộc.

Yến Hoài Phong nhìn những u hồn quỷ ảnh trên Cửu Tiêu Thiên Thê, nhắm mắt thật chặt, nói với Linh Hư Tử: “Chưởng môn sư thúc, nếu trận này... ta không thể trở về, xin ngài chuyển giao Thần Cơ Lệnh cho...”

“Trên chiến trường lại nói những lời ủ rũ như vậy, ta dạy ngươi như thế sao!”

Gầm lên giận dữ ngắt lời Yến Hoài Phong, ngay sau đó, một trận chấn động mạnh mẽ từ đáy Thâm Uyên chậm rãi trào lên.

Một người hóa thành kiếm quang, quét sạch sẽ đám yêu ma quỷ quái đầu tiên trên Cửu Tiêu Thiên Thê.

Yến Hoài Phong đột nhiên quay đầu lại, nhìn thây bóng dáng xuất hiện trên bầu trời Thâm Uyên.

Không giống với linh thể hư ảo hồi ăn Tết, lần này hắn có thể cảm nhận được đây là bản thể của sư tôn.

—— “Nếu một ngày nào đó, một mình ta không thể trấn áp Thâm Uyên, chân thân của ta mới có thể xuất hiện.”

Trong lòng Yến Hoài Phong sinh ra chút tuyệt vọng.

Đã tới mức này rồi sao.

Cố Diệp Phi

Mặc Vô Thư quét sạch mấy con yêu ma quỷ quái xong, cảnh giác nhìn thoáng qua Thâm Uyên bên dưới, hắn nhìn thấy linh thể của các tiền bối đã khuất cũng cảm thấy chần chờ trong giây lát.

Trong lúc hấp tấp, một linh hồn mạnh mẽ tấn công hắn.

Khi Mặc Vô Thư nhìn thấy linh hồn này, trong mắt có chút đau xót.

Đây là một tiền bối của Thương Hoàn.

Hắn lấy chưởng làm kiếm, đang định phản kích thì cảm giác được ở phương Nam xa xôi có một nguồn năng lượng mạnh mẽ khác đang tới gần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-741.html.]

Nguồn năng lượng kia không hề do dự, trực tiếp áp chế những linh hồn xuất hiện từ Thâm Uyên.

Nguồn năng lượng bộc phát ra trong nháy mắt kia còn giống Mặc Vô Thư như đúc.

Bên bờ Thâm Uyên, mọi người đều bị kinh hãi nhìn sang.

Đây là một nữ tu dáng người cao ráo thon dài, mặc một bộ áo bào trắng đẹp đẽ quý giá, chỗ vạt áo có hình cánh hoa Lạc Anh từ đậm tới nhạt dần.

Trên đại lục này còn có Đại Thừa cảnh thứ hai ư?!

Mọi người giật mình kinh ngạc, nhìn vị Đại Thừa cảnh này ngang trời xuất thế xuất hiện cứu nhân loại sắp suy tàn.

Ánh mắt Diệp Hi Vi đảo qua mọi người, lạnh giọng nói: “Đứng đó ngẩn ngơ làm gì!”

“Mấy thứ này còn chưa biến mất đâu!”

Bên kia, Mạc Bắc Lương Châu, trong Lưu Li Đàn và Cảm Nghiệp Tự đều đã trống không hơn phân nửa.

Tất cả đều đang vội vàng chạy tới Thâm Uyên.

Lúc này, trong lòng mọi người chỉ có một suy nghĩ.

Tốc độ bùng nổ của Thâm Uyên đã nhanh hơn.

Lần này so với lần trước chỉ cách nhau có mấy tháng.

Lòng Kỳ Niệm Nhất chậm rãi trở nên nặng nề.

Nàng và Ngọc Hoa Thanh tốc độ nhanh nhất, người đã nắm giữ năng lực không gian, gần như là chỉ trong nháy mắt đã đến bên bờ Thâm Uyên.

Ngọc Hoa Thanh nhìn cảnh tượng Thâm Uyên như thế, ánh sáng trong mắt lập loè không rõ.

Lão không lập tức tham dự chiến cuộc, mà như đang suy tư gì đó, quay đầu lại nhìn ra chỗ Kỳ Niệm Nhất.

Thâm Uyên thường xuyên dị động, quỷ mị là người thân bằng hữu đã khuất, cảm xúc tuyệt vọng đã lan tràn tới cực điểm.

Lúc này, không phải đúng lúc cần một người gánh vác Thiên Mệnh xuất hiện để cổ vũ sĩ khí sao.

Trên không trung Thâm Uyên, tiếng gió gào thét.

Cùng với những bóng quỷ lay động, hàng ngàn hàng vạn linh hồn ở trên không trung Thâm Uyên phát ra tiếng gào rít rung trời, cùng những yêu ma quỷ quái nhào vào công kích những nhân loại từng là đồng bạn của mình.

Loading...