XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:47:01
Lượt xem: 34
“Thanh Liên kiếm phái cách Thương Hoàn có xa không?”
Thanh Liên kiếm tôn móc lỗ tai, híp mắt suy nghĩ một lát, tự tin nói: “Không xa, không hề xa, Thương Hoàn nằm ở phía nam Đông Châu.”
Sở Tư Niên sau khi đi mới biết, Thanh Liên kiếm phái ở cực tây Đông Châu, còn Thương Hoàn ở cực đông Đông Châu.
Sư huynh đệ của Thanh Liên kiếm phái xấu hổ nói nhỏ cho hắn biết - Thanh Liên kiếm tôn là một người mù đường.
Thế nhưng hắn và Niệm Niệm chia xa mấy năm, vậy mà trời xui đất khiến cả hai đều đi con đường kiếm đạo, nói đến đúng là vận mệnh chú định.
Sở Tư Niên xác định.
Hắn yêu kiếm.
Nhưng không giống như Kỳ Niệm Nhất trong mắt chỉ có kiếm đạo, nàng đối với kiếm đạo là một chữ thuần.
Cũng không giống như Lê Nhạn Hồi cõi lòng tràn đầy chân thành, hắn đối với kiếm đạo là một chữ thành.
Từ ngày quyết định muốn đến Vô Vọng Hải tìm linh binh bản mệnh, hắn liền bắt đầu tự hỏi, kiếm đạo của Sở Tư Niên hắn là gì?
Với hắn mà nói, kiếm là cái gì?
Thương Lãng Kiếm là biển, sóng biển cuồn cuộn, từ xưa đến nay chưa từng ngừng.
Cô Sơn Kiếm là núi, núi cao vời vợi, ngàn năm sừng sững.
Vậy Thanh Liên Kiếm là gì?
Được xưng là tam đại kiếm pháp đương thời, đối với hắn mà nói Thanh Liên kiếm pháp lại là cái gì?
Mang theo vấn đề này tiến vào Vô Vọng Hải, đến nay hắn vẫn chưa có được đáp án.
Nhưng sau khi chiến đấu cùng Xích Diện Hồ, hắn mới ẩn ẩn cảm nhận được. Thanh Liên kiếm pháp tự do bừa bãi, phiêu dật linh động, làm cho người ta cảm thấy những gì mình nhìn thấy không phải sự thật, là kiếm pháp có thể nhìn nhưng không thể đoán.
Khi đó Sở Tư Niên ngẩng đầu nhìn huyết nguyệt đáng sợ trên trời, tự nhiên hiểu rõ.
Là trăng.
Minh nguyệt sớm hôm, nhân sinh đời đời, vô tận.
Sở Tư Niên cuối cùng xác định, đây là kiếm đạo mà hắn muốn theo đuổi.
Tâm ý đã định, giống như xua tan mây mù, việc tìm bản mệnh kiếm chỉ diễn ra trong chốc lát.
Trong đám hồn binh có một thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn.
Sở Tư Niên cảm giác như có một trận gió lay động tóc hắn, trên đỉnh đầu, ánh trăng vẫn treo trên cao.
Nhưng hắn biết, minh nguyệt đã ở trong tay hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-77.html.]
….
Mỗi một linh binh bản mệnh có cách lập kế ước riêng biệt, nhưng tựu chung đều giống nhau, tất cả đều diễn ra trong khu rừng đào này.
Có người hốc mắt ửng đỏ, cẩn thận cầm trường châm trong tay; có người vất vả ôm một cái lò luyện đan cỡ đại, tạm thời chưa tìm được cách thu nhỏ; có người điên cuồng xoay cổ tay quất roi dài, ở trong đêm tạo ra bóng trắng.
Bên ngoài mộ binh, màn đêm buông xuống.
Tiêu Dao Du đứng giữa núi rừng, bên người là một đám yêu thú ấu tể còn mờ mịt không biết gì về tranh chấp giữa hai tộc nhân yêu, chúng đùa giỡn và tranh giành thức ăn bên cạnh nàng, Tiêu Dao Du mỉm cười nhìn ngắm hết thảy, tiếng gió trong rừng cây cho nàng ta biết, bên trong mộ binh đã có kết quả.
Trong tay Mộ Vãn xuất hiện trường đao chưa từng thấy bao giờ.
Đao dài bốn thước tám tấc, trên có chín vòng, thân đao có màu bạc xinh đẹp, sạch sẽ không tì vết, nhưng lại có ba rãnh m.á.u rất bắt mắt.
Mộ Vãn biết, ba rãnh m.á.u này đại diện cho Lãng Hà và vợ con của hắn.
Gió đêm yên tĩnh, bên cạnh nàng không có người khác, nam nhân trên mặt có sẹo giống nàng đã hóa thành một đạo lưu quang, biến thành thanh trường đao trong tay.
Mộ Vãn không thể nói là bi thương, chỉ là có chút buồn, ngay cả một tang lễ nàng cũng không thể làm cho Lãng Hà.
Nhưng nghĩ kỹ thì người như Lãng Hà sẽ không để ý những việc này.
Bây giờ hắn là đao, cũng coi như sống lại.
Trời tối thêm một chút, chờ tới khi trời sáng hoàn toàn là lúc bọn họ phải rời khỏi Vô Vọng Hải.
Mộ Vãn thu hồi lại song đao mà vợ con Lãng Hà biến thành, đặt cùng với trường đao, cũng coi như để một nhà bọn họ đoàn viên.
Bây giờ bên ngoài mộ binh chỉ còn hai người là nàng và Tiêu Dao Du.
Hai người nhìn Minh Nhiên cầm theo trường kiếm màu đỏ thẫm đi ra, cách đó không xa là Lê Nhạn Hồi ôm kiếm đi từ từ theo sau.
“Đã qua ba canh giờ mà chỉ có hai người bọn họ đi ra từ mộ binh, không biết tình huống bên trong thế nào rồi?” Tiêu Dao Du ôm một con ấu tể tam vĩ hồ, căng thẳng bứt một nhúm lông trên đỉnh đầu nó, khiến cho tiểu hồ ly bực bội kêu lên.
Thấy thế, Mộ Vãn chậm rãi chuyển ánh mắt sang gấu trúc Yêu Hoàng bị nàng và Kỳ Niệm Nhất trói lại.
Cơ Sướng cảm nhận được ánh mắt của nàng, cảm giác bản thân dường như đang gặp nguy hiểm, lắc lắc bộ lông trên người lùi về sau mấy bước, lại bị Mộ Vãn nắm cổ xách lên, bóp vài cái lên bộ lông tơ mềm mại của hắn.
Cơ Sướng không ngừng giãy giụa, Mộ Vãn vẫn mặt không biểu cảm tiếp tục sờ.
Nàng nghĩ, Kỳ Niệm Nhất nói không sai, làm như vậy thật sự rất giảm căng thẳng.
Cố Diệp Phi
… …
Kỳ Niệm Nhất đứng trước đại thụ, bàn tay đang vươn ra bỗng dừng lại.
“Ngươi là ai?”
Giọng nam luôn chỉ dẫn nàng đi tới, giờ phút này trở nên rõ ràng, Kỳ Niệm Nhất xác định âm thanh chính là phát ra từ thanh kiếm này.