XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 816
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:53:38
Lượt xem: 9
Mũi kiếm kéo thuỷ triều lên, ngay lập tức sóng gió hiện lên dưới mũi kiếm của nàng.
Bích Hải Triều Sinh hoà với tiếng sóng rì rào, bị cơn gió muộn thổi bay.
Vãn Lai Phong Cấp của lúc này không giống với bất kì một lần nào nàng sử dụng trước đây.
Ban đầu, gió dưới kiếm nàng vừa nhanh vừa sắc, sau lại trở nên mềm mại sầu khổ.
Cho tới bây giờ, cơn gió này mang theo sự phẫn uất và cô đơn từ khi nàng còn là Thiếu Niên Du cho tới bây giờ, trong gió có xen lẫn ngọn lửa nóng bỏng, c.h.é.m xuống một kiếm, trực tiếp đốt cháy nơi bọn họ đang đứng.
Sóng triều xua tan bóng dáng quỷ ánh, cuộn lên cơn sóng lớn ập xuống dữ dội.
Bắt đầu từ Nguyệt Xuất Đông Sơn, kết thúc bằng Nguyệt Xuất Đông Sơn.
Bốn u hồn có vẻ không ngờ tới đối thủ lần này của bọn họ lại khó nhằn đến vậy.
Linh lực trong cơ thể nàng như thể lấy không hết dùng không cạn, dù cho bọn họ có hút hay dùng ác niệm tấn công như thế nào đi chăng nữa, làm cho lòng nàng sợ hãi, nàng cũng không hề d.a.o động.
Nàng là một đối thủ không có bất kỳ sơ hở nào.
Đáng sợ hơn đó là trên người nàng có thứ gì đó khiến bọ họ sợ hãi.
Trực giác bảo bọn họ không nên tới gần nàng nửa bước, nhưng lại không thể không tới gần.
Thương Lãng kiếm đã qua, kiếm tiếp theo là kiếm của bản thân Kỳ Niệm Nhất.
Trong mắt nàng sáng lên tia sáng mờ ảo, lập tức nhìn thấy hết những sơ hở của đám u hồn.
Một chiêu Tri Thu không nghiêng không lệch, trực tiếp phá tan đội hình của bốn u hồn.
Ngay sau đó, toàn bộ kiếm khí của Kỳ Niệm Nhất bắt đầu hội tụ về phía nàng, suy nghĩ của Vân Dã truyền lại trước, kiếm khí của hai người hội tụ thành một thanh trọng kiếm khổng lồ màu đen trắng, lớn tới nỗi gần như có thể bao lấy Thâm Uyên vào bên trong.
Thanh kiếm lớn giận dữ c.h.é.m xuống, trong Thâm Uyên phát ra tiếng vang lớn rung trời.
Ngay cả những người đang canh giữ bên ngoài Thâm Uyên cũng nghe thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-816.html.]
Sau khi thanh kiếm lớn biến mất, trên người Kỳ Niệm Nhất hiện ra màu xanh nhạt ôn hoà.
Cố Diệp Phi
Chỉ trong nháy mắt, cả người nàng dường như đã bị ánh ngọc bao lấy, so với năng lực công kích người ngoài, nhát kiếm này vốn nhắm về phía nàng nhiều hơn.
Giống như việc, nàng tự làm hại bản thân bao nhiêu, thì sẽ khiến đối thủ nhận lại sự tổn thương nhiều từng nấy.
Nhát kiếm tự mình đánh mình này, Kỳ Niệm Nhất lại chẳng sợ hãi chút nào.
Nàng bình tĩnh khép đôi bờ mi, trước mắt dần hiện lên một chuỗi hình ảnh, phản chiếu cuộc đời nàng.
Ban đầu nàng đã đặt ra rất nhiều câu hỏi vì sao.
Vì sao thiên mệnh lại chọn nàng, tại sao nàng, người thân, bạn bè của nàng, phải trải qua những đau khổ như thế, vì sao thế gian này tồn tại nhiều thứ khiến con người ta bất lực như vậy, mà nàng lại nhỏ bé, yếu ớt nhường ấy.
Vào mỗi ngày nàng luyện kiếm trong rừng, vào mỗi đêm trằn trọc chẳng ngủ được, nàng đều tự hỏi chính mình.
Nhưng đã một thời gian dài rồi, nàng không tiếp tục hỏi nữa.
Nàng chọn tự mình đối mặt.
Nàng chọn thay đổi.
Rất lâu trước đó, Ôn Hoài Du từng hỏi nàng một chuyện.
Vì sao trước kia nàng chống đối thiên mệnh đến thế, nhưng vì chuyện gì mà nàng cuối cùng vẫn chấp nhận đi đến Thâm Uyên.
Kỳ Niệm Nhất bắt đầu hồi tưởng, khi ấy nàng đã đáp.
“Không giống nhau.”
Nàng nói: “Ta chống đối thiên mệnh, là bởi vì ta không muốn bản thân bị tước đi quyền được chọn lựa, chỉ còn cách chấp nhận để bị hiến tế.”
“Nhưng thời điểm ta đối diện với Thâm Uyên, ta đã đưa ra lựa chọn của chính mình. Là ngay lúc ta nhìn nhận rõ tất cả chân tướng, ta đã đưa ra quyết định cho cuộc đời của bản thân.”
“Thứ ta sợ, không phải là cái chết, nếu sau khi ta đưa ra lựa chọn ấy, ta vẫn phải chết, ta đương nhiên sẽ vui vẻ tiếp nhận.”
Ngay lúc đó, nàng đã trả lời như thế, và cho đến bây giờ, nàng chưa từng thay đổi cách nghĩ của chính mình lần nào.