XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 84
Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:49:11
Lượt xem: 24
Hắn có ý ám chỉ: “Ngươi cũng nói lời này với mọi thanh kiếm khác sao? Ý ta là, đến lấy ngươi ấy?”
Kỳ Niệm Nhất lắc đầu: “Đương nhiên không phải, ta chỉ nói với mình ngươi.”
Dù sao các thanh kiếm trước là sư phụ giao cho đại sư huynh, nàng trực tiếp lấy từ tay đại sư huynh, thật sự chỉ có Phi Bạch là nàng tự mình đến lấy.
Vẻ mặt Phi Bạch hiện rõ an ủi thất bại, hắn khẽ thở dài: “Tiểu cô nương hiện giờ đều khiến người ta bất lực như vậy sao?”
Tốc độ ngự kiếm rất nhanh, trước đây khi Kỳ Niệm Nhất còn là Trúc Cơ phải đi mất năm ngày đường, hiện tại chỉ chưa đầy một canh giờ đã bay đến nơi, khi nàng đáp đất đã thấy Vân Nương đang đợi mình ở cổng thành, như thể Vân Nương biết nàng nhất định sẽ đến.
Hình ảnh Vân Nương đứng ở cổng thành giống hệt như cái ngày nàng tiễn bọn họ lên đường, nàng ta mặc y phục đơn giản, khi cười, đuôi mắt hiện lên nếp nhăn nhìn qua rất dịu dàng, A Mậu ở sau cửa thành đang thò đầu nhìn xung quanh.
Kỳ Niệm Nhất lấy trong túi ra một gói đồ: “Cho tỷ.”
Vân Nương mở ra, mặt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Đây là cái sừng Kỳ Niệm Nhất cắt ra từ trên người Đạp Vân Tỳ Hưu, chất liệu gần giống như vàng ngọc.
Vân Nương vén một lọn tóc ra sau tai, nàng cười có chút ngượng ngùng nhưng càng thêm buồn bã: “Muội cho ta cái này làm gì chứ?”
Kỳ Niệm Nhất đẩy gói đồ lại: “Tỷ cứ lấy đi.”
Cố Diệp Phi
Nàng nghe Hà Lãng nói, con gái của Vân Nương c.h.ế.t dưới tay Đạp Vân Tỳ Hưu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-84.html.]
Nhóm người bọn họ bị vây khốn trong Vô Vọng Hải, không thể rời đi, mấy trăm năm trôi qua, bọn họ ở đây sinh con dưỡng cái, đã có quá nhiều ràng buộc nên càng không có cách nào rời đi.
Vân Nương xoay người, len lén lau nước mắt, sau đó nàng ta quay lại trách móc: “Lần đầu tiên nhìn thấy muội ở đồng hoang, ta cũng không ngờ mình lại nhặt được một tiểu cô nương lợi hại như vậy.”
Đến khi vào thành, Vân Nương lại muốn dẫn đường cho nàng, nhưng nghĩ đến Kỳ Niệm Nhất mặc dù mắt mù nhưng vẫn có thể bôn ba g.i.ế.c địch, nàng ta xấu hổ thu tay lại.
Tay Vân Nương chưa kịp rút về đã bị Kỳ Niệm Nhất trở tay nắm lấy: “Tỷ muốn dẫn muội đi đâu?”
Cảm nhận hơi ấm lòng bàn tay, Vân Nương sửng sốt một lúc, sau đó nàng ta dẫn Kỳ Niệm Nhất về nhà mình.
Vân Nương tìm thấy một túi đồ trong tủ, ngại ngùng nói: “Ta có thể làm phiền muội một việc được không.”
“Bọn ta đã ở đây ba trăm năm rồi, ta không biết bên ngoài đã thay đổi thành hình dạng gì, đây là tín vật của bọn ta, muội có thể giúp đem ra ngoài, gửi chúng về nhà được không?”
Vân Nương ngập ngừng nắm chặt túi đồ trong tay, thấy xấu hổ khi đưa nó cho Kỳ Niệm Nhất. Nàng ta mím môi nói: “Ta biết chuyện này rất rắc rối. Dù sao cũng đã ba trăm năm. Liệu có thể lần theo địa chỉ này tìm được người nhà bọn ta hay không, hoặc bọn họ có còn sống hay không ta cũng không dám chắc, thế nhưng...”
Kỳ Niệm Nhất nhận túi đồ trên tay Vân Nương: “Đưa cho ta danh sách và địa chỉ.”
Đôi mắt Vân Nương đỏ hoe, nàng đưa cho Kỳ Niệm Nhất một chiếc nhẫn ngọc bích.
“Không phải bọn ta chưa từng nghĩ đến nhờ hai nhóm người lần trước, nhưng lúc đó còn chưa giải quyết được yêu thú. Nhỡ truyền tin ra ngoài xong, ngày nào đó bọn ta lại c.h.ế.t trong tay yêu thú, để người nhà bên ngoài chờ đợi vô vọng, vậy thì quá tàn nhẫn. Hiện giờ tốt rồi, yêu thú đã được giải quyết, chúng ta có thể an toàn sống ở đây, cho dù vĩnh viễn không gặp mặt, nhưng bọn họ biết chúng ta còn sống thì cũng được an ủi phần nào.”
“Ta vẫn còn một việc riêng muốn nhờ.” Vân Nương khàn giọng nói, “Nếu người nhà của ta không còn nữa, muội hãy giúp ta lập một ngôi mộ cho con gái ta. Trước lúc chết, nó luôn muốn nhìn thấy thế giới bên ngoài như thế nào, nó nhất định không muốn bị chôn vùi trong Vô Vọng Hải này cả đời.”
Kỳ Niệm Nhất thoáng nhìn qua danh sách trong nhẫn ngọc bích, có tới mấy trăm người, nếu muốn tìm từng người cần mất rất nhiều thời gian.