XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:50:17
Lượt xem: 22
Tất cả tu sĩ Hóa Thần đều bị hắn ép lùi về sau, người nọ vung vẩy phất trần, lực hút như hố đen của Thâm Uyên bị áp chế mà bình ổn lại.
Kỳ Niệm Nhất bị kẹt trong Vô Vọng Hải, không hề biết chuyện đang xảy ra bên ngoài.
Nàng chỉ biết, trong nháy mắt khi nàng c.h.é.m trúng trăng máu, nàng tựa hồ nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
“Biến số, ngươi thật sự tìm được biến số...”
Giọng nói vô cùng mơ hồ, chỉ lướt qua trong tích tắc.
Kỳ Niệm Nhất nhìn hai tay mình, vừa rồi hình như nàng... đã phá hỏng chuyện gì đó?
Giờ khắc này, tất cả mọi người nhìn lên trời, quên cả hô hấp.
Mọi người đều nhìn trăng máu, cơn ác mộng của toàn bộ người dân Vô Vọng Hải trong suốt ba trăm năm, đã bị một tu sĩ Kim Đan c.h.é.m ra một vết nứt.
Nhưng trăng m.á.u không biến mất, nó chỉ từ từ mờ đi rồi trở lại như bình thường.
Ngay lúc này, chỉ còn nửa canh giờ nữa là đến bình minh, bọn họ sẽ được truyền tống rời khỏi Vô Vọng Hải.
“Tu vi còn quá thấp.” Kỳ Niệm Nhất có chút không cam lòng, nếu như giờ phút này nàng là Hóa Thần, nàng nhất định có thể triệt để c.h.é.m hạ trăng máu.
Phi Bạch: “Làm người không nên quá tham lam, kiếm chủ.”
Giây tiếp theo, tầm nhìn của nàng bỗng chốc tối sầm, nàng mất ý thức rơi từ trên trời xuống.
Mọi người không những chứng kiến Kỳ Niệm Nhất c.h.é.m mặt trăng, bọn họ còn chứng kiến nàng từ trên trời rơi xuống.
Sở Tư Niên và Tạ Thiên Hành hoảng hốt, đồng thời chạy về hướng đó.
Nhưng khi bọn họ đến nơi đã thấy Mộ Vãn nhảy lên không trung đón lấy nàng.
Hắc y nữ tu cõng thiếu nữ kiếm tu thấp hơn mình một cái đầu đi lướt qua hai người họ, trên mặt không hề có biểu cảm dư thừa.
Tạ Thiên Hành và Sở Tư Niên: ... Không biết tại sao, nhưng bọn họ cảm giác mình bị ghét bỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-87.html.]
Kỳ Niệm Nhất tỉnh dậy, phát hiện nàng đang ở trong phòng Vân Nương.
Cố Diệp Phi
Thấy nàng tỉnh lại, Vân Nương thở phào nhẹ nhõm, trong phòng còn có rất nhiều người đang đứng chờ, tất cả đều lo lắng đi tới hỏi han.
“Tiểu sư muội tỉnh rồi, cảm giác thế nào?”
“Kỳ đạo hữu, ngươi không sao chứ?”
“Kỳ đạo hữu, nhát kiếm vừa rồi của ngươi thật sự rất đẹp.”
Lúc này Kỳ Niệm Nhất mới nhận ra linh lực toàn thân đã bị rút cạn, một chút cũng không vận ra được. Nàng nhìn xung quanh, thấy Phi Bạch đang lơ lửng trên mép giường nhìn thẳng nàng.
Quả nhiên, những người khác không thể nhìn thấy Phi Bạch.
Vân Giác đổi một cây kim mới, sau khi kiểm tra mạch của Kỳ Niệm Nhất, hắn nói rất nghiêm túc: “Kỳ đạo hữu, sau này ngươi không được bốc đồng như vậy nữa. Thân thể dù có mạnh tới đâu cũng không chịu được bị ngươi dày vò, rút cạn linh lực là chuyện rất nguy hiểm, sẽ dẫn đến tai họa cho cơ thể…”
Con người Vân Giác là như vậy, gặp phải bệnh nhân không nghe lời sẽ không tiếc lời khuyên nhủ.
Nhưng trong số tất cả bệnh nhân của hắn, có lẽ Kỳ Niệm Nhất là người không nghe lời nhất.
Kỳ Niệm Nhất gật đầu lia lại theo lời đại phu, như thể mình thực sự sẽ ngoan ngoãn làm theo lời hắn.
Vân Giác châm xong thì đưa cho nàng một lọ đan dược, sau khi uống xong, nàng cảm thấy linh lực của mình hồi phục được một chút.
Đám người giải tán, trong phòng chỉ còn lại Dịch Thừa An.
Hắn ôm kiếm đứng trước giường, trong mắt là đánh giá và nghi ngờ.
Hắn là người có gì nói nấy, vì vậy trực tiếp hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn c.h.é.m trăng?”
Kỳ Niệm Nhất thản nhiên nói: “Ta không biết, chẳng qua trực giác mách bảo ta nên làm như vậy, vì thế ta làm theo.”
Dịch Thừa An nhìn nàng chằm chằm một lúc, sau đó mỉm cười tự giễu: “Ta ở Vô Vọng Hải đã ba trăm năm, vì trăng m.á.u nên không biết đã cùng yêu thú đánh nhau biết bao nhiêu lần, nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ giải quyết nguồn cơn dẫn đến tình cảnh này của bọn ta.”
“Có lẽ vì là người trong cuộc nên càng không thể nhìn rõ. Có đôi khi không nhìn thấy mới là tốt nhất.”
Kỳ Niệm Nhất thực sự nghĩ như vậy.