Xuyên Thành Bạn Trai Của Vạn Nhân Mê - Chương 102
Cập nhật lúc: 2024-10-06 18:35:14
Lượt xem: 115
Người của lớp 3/2 đã đi cùng với Mạnh Kỳ Cửu, bởi vậy thường xuyên giao lưu vài đường quyền cước với Đoàn Lăng, giờ phút này mỗi người đều xoa tay cáu kỉnh, hận không thể ngay lập tức phóng tới cổng trường để đánh lộn.
Ngoại trừ người nào đó đang cố gắng sửa lại hình tượng ôn nhu.
Mạnh Kỳ Cửu quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt mất hồn mất vía của Tạ Ninh, có chút do dự.
“Tao có thương tích.” Không yên tâm để người của mình tự đi về, anh cố tình dậm hai bước để tỏ vẻ đau nhức chân phải, rồi bày ra bộ dáng khó nhịn đau đớn: “Chúng mày muốn làm gì làm, tao về trước dưỡng thương.”
Tuy rằng sợ đau, nhưng cái sức mạnh phục hồi sức của Mạnh Kỳ Cửu có tiếng là nghịch thiên, mới vừa rồi lớp của Khương Trầm Ngư đã được chính kiến rất rõ ràng.
“Mạnh Kỳ Cửu! Mày không được thấy sắc quên tình nghĩa anh em!”
Người của lớp 3/2 kêu gào thảm thiết, chưa gào được vài giây, đột nhiên có người nhảy ra nói một câu: “Nữ sinh khoá dưới vừa phát tin là nó đến đây để tìm Tạ Ninh? Tạ Ninh là ai?!”
Phòng học thoáng chốc yên tĩnh, hàng chục cặp mắt cảm kích nhìn chằm chằm Tạ Ninh đang thu dọn cặp sách bên kia.
“Vừa rồi cảm ơn.”
Cậu căng da đầu nói: “Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Chờ trở về có cơ hội, nếu cậu làm ăn phát đạt thì nhất định sẽ tặng mấy cái rương kim cương cho Mạnh Kỳ Cửu để cảm ơn!
Đương nhiên, nếu đó là cậu còn có thể có cơ hội mà thôi…
Khoảng cách từ phòng học đến cổng trường chỉ cần băng qua một con đường, cậu hận không thể mọc ra bốn chân, có thể chạy nhanh được thêm bao nhiêu thì chạy, ai cũng không đuổi kịp, đám học sinh của Nam Cao thấy thế cũng chạy theo sau lưng.
“Chúng mày biết sao?” Mạnh Kỳ Cửu kéo cái người đòi mọc bốn chân kia lại, rồi truy vấn: “Bởi vì cậu đắc tội với thằng đó, nên mới bị người khác đưa tới Nam Cao phải không?”
Bước chân chậm lại, hô hấp của Tạ Ninh dồn dập, dù có muốn nói thì cậu cũng không biết nên nói như thế nào cho phải.
Vốn dĩ mối quan hệ của cậu và Mạnh Kỳ Cửu không tính là tệ, hàng xóm gần nhau nên thường xuyên giúp đỡ. Có điều Mạnh Kỳ Cửu lại là vai phản diện chính, mà cậu thì muốn sống sót thoát khỏi kiếp nạn ở Nam Cao.
hongduala9
“...”
Tạ Ninh nhớ lại cảnh cái tên Đầu Húi Cua bị đánh tơi tả, nếu bị Mạnh Kỳ Cửu xem là cái đinh trong mắt… cậu sợ hãi không dám nghĩ tới nữa.
Trường học cấp ba không được tốt như tưởng tượng của cậu, mới hai ngày cậu đã có liên hệ với hai bên, đều bị đối phương uyển chuyển từ chối, không dám mù quáng thôi học đánh bạc ở Nam Cao, hay phải sống lẫn lộn trong tình tiết cốt truyện ở Dương Trừng, cậu cần phải lựa chọn một trong hai.
Khuôn mặt đầy khổ sở, Tạ Ninh quay đầu lại nhìn về phía Mạnh Kỳ Cửu, vừa đi gập ghềnh vừa nói: “Kỳ thật, tôi và Đoàn Lăng là…”
Lời còn chưa kịp nói xong, đột nhiên âm thanh phát ra từ trong túi quần, giọng nói của Tạ Ninh liền cứng lại, dưới ánh mắt chứa vẻ nghi hoặc của Mạnh Kỳ Cửu, vẫn quyết định nói ra tất cả.
“Chúng tôi là…”
“Mẹ nó tao đi đâu để tìm Tạ Ninh chứ! Nó là ai tao còn không biết nữa là!”
Bỗng nhiên có một trận ầm ĩ phát ra từ ngoài cửa, hình như là có người đang đánh nhau, nghe được âm thanh quen thuộc, người đứng kế bên Mạnh Kỳ Cửu biến sắc, hai chữ “từ từ” vọt qua tai cậu.
Sau khi nhìn thấy đám người ngoài Mạnh Kỳ Cửu, nhẹ nhàng thở ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-ban-trai-cua-van-nhan-me/chuong-102.html.]
Tầm nhìn được rõ ràng hơn, Tạ Ninh nhìn chăm chú thêm một lần nữa, đồng thời Đoàn Lăng cũng vừa buông người kia xuống rồi cho nó một cước đau đớn.
Chỉ mới một giây, mọi người đang có mặt ở đây đều sợ đổ mồ hôi, sự đối mặt này, chỉ có mỗi mình đối phương là không hoảng hốt hay phản ứng gì cả.
Cuối cùng cũng gặp được người mình cần tìm, Đoàn Lăng nhìn lướt qua một cái, rồi dời ánh mắt nhìn gần chỗ Mạnh Kỳ Cửu, bình tĩnh nhìn chằm chằm người đứng đằng sau anh.
“Tạ Ninh, lại đây.”
Bước chân của Mạnh Kỳ Cửu cứng lại, theo bản năng quay đầu nhìn theo.
“...”
...Xong rồi.
Tạ Ninh cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc nữa, nhìn hai người cách đó không xa, không hiểu tại sao dù có cố gắng cỡ nào cũng không di chuyển được.
Nhưng mà cậu không nhúc nhích, Đoàn Lăng đợi hơn mười phút nên càng mất kiên nhẫn.
“Cậu đang muốn làm phản đấy à?”
Tạ Ninh dùng hết sức đè nén sự tồn tại của bản thân, ánh mắt dừng trên người cậu khiến khuôn mặt của cậu trở nên tái nhợt, tròng mắt của Đoàn Lăng giật giật, đột nhiên nâng tay lên.
“...!”
Theo phản xạ Tạ Ninh liền lùi về phía sau, nhưng lại bị hắn túm bả vai xách về.
Không có đau đớn như trong tưởng tượng, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua vệt đỏ do quả tennis gây ra, làm cậu cảm thấy hơi ngưa ngứa.
Bốn phía yên lặng đến đáng sợ, bởi vì đang ở gần, Tạ Ninh có thể cảm nhận được không khí xung quanh người trước mặt đang dần biến hoá.
Có vẻ như… tâm tình của hắn không được tốt lắm.
“Thằng đấy đánh cậu?”
Có điều lâu ngày rồi mới nghe lại giọng nói trầm thấp quen thuộc ấy, nên Tạ Ninh hơi mê mang ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của Đoàn Lăng, phát hiện hắn đang nhìn Mạnh Kỷ Cửu phía sau.
Cậu nhanh chóng lắc đầu: “Không phải cậu ấy, là người khác đánh tôi, thậm chí cậu ta cò giúp tôi…”
Chưa kịp nói dứt câu, Mạnh Kỳ Cửu bỗng nhiên vọt tới đây.
Tạ Ninh hơi choáng váng, mắt thấy Đoàn Lăng bị bắt lấy ném đá, ngay sau đó một “ngọn gió” thổi qua, nhắm thẳng mặt của Đoàn Lăng.
Không kịp phòng ngừa từ trước, đồng tử của Đoàn Lăng co rụt lại, theo bản năng kéo Tạ Ninh ra phía sau lưng mình, cũng bởi vì suy nghĩ ngắn ngủi đó mà không kịp né tránh một quyền này.
Lồng giam dã thú lại dục tránh ra, Mạnh Kỳ Cửu nhìn chằm chằm cánh tay đang lôi kéo Tạ Ninh của Đoàn Lăng liền nổi trận lôi đình, cố gắng gằn bốn chữ.
“Không được chạm vào cậu ta!”