Xuyên thành bảo bối của nam phụ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-15 00:30:18
Lượt xem: 174
Sau khi xóa cô ta xong, Đường Đường cảm thấy có chút kì lạ.
Những lời nói và hành động lúc sáng của Tô Xán, chứng tỏ rằng cô ta và cô đã cạnh mặt nhau, và chọn đứng về phía Trầm Vũ Lâm, vậy nên bất luận như thế nào cô ta cũng không nên đăng một bài weibo như vậy, còn chưa kể đến việc hiện tại cô đang bị tất cả mọi người ném đá, công ty bọn họ cũng sẽ không cho phép bọn họ có bất cứ liên hệ gì với cô.
Nhưng hiện tại Tô Xán lại đăng một bài weibo như vậy, lẽ nào bọn họ đang cãi nhau sao?
Còn chưa trở thành một nhóm mà đã cãi nhau rồi, xem ra tương lai có chút không ổn rồi đây.
Đường Đường đã xóa kết bạn wechat với Tô Xán, còn về phía Tô Xán, cô ta vẫn còn đang hồi hộp chờ đợi tin nhắn của Đường Đường.
Mặc dù đã lọt vào top 9, nhưng cô ta lại không được quá nhiều người biết đến, nguyên nhân có được chút người biết đến tất cả là đều dựa vào Đường Đường. Nhưng mà bây giờ Đường Đường không được debut, cô ta lại có chút mâu thuẫn với Trầm Vũ Lâm, nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của bản thân, Tô Xán ngay lập tức hiểu được rằng, sau này vẫn phải tiếp tục làm chị em tốt với Đường Đường, nói không chừng đợi đến khi mọi chuyện của cô lắng xuống, thì vẫn có thể dựa hơi cô...
Cô ta tin rằng Đường Đường nhất định sẽ quay lại giới giải trí, còn cô ta với Đường Đường nhất định sẽ tiếp tục làm bạn thân. Cô ta cũng không phải là người hại Đường Đường mất đi cơ hội được debut, hơn nữa Đường Đường không quá thông minh, lại rất dễ bị cảm động, vậy nên cô ta chỉ cần làm giống như trước đây, Đường Đường nhất định sẽ bị cảm động.
Đợi mãi đợi mãi, cuối cùng điện thoại cũng có phản hồi, Tô Xán vội vàng mở wechat ra.
Đường Đường gửi đến một cái ảnh chụp màn hình, là một bình luận bên dưới bài đăng của cô ta.
[Trời ơi, mong cậu tránh xa Đường Đường một chút đi, cô ta chính là người hại cậu bị chửi, cậu vẫn chưa tỉnh ngộ sao!!!]
Tô Xán nhìn thấy bình luận này rồi, tuy khi nhìn thấy cũng khá vui nhưng cô ta lại không dám gửi cho Đường Đường xem, vậy nên vừa nãy cô ta mới chụp màn hình gửi cho Đường Đường thay vì bảo cô vào weibo xem. Đường Đường là một người rất mong manh dễ vỡ, không nhịn được khi trên mạng có người mắng cô, vì thế Tô Xán đoán rằng gần đây Đường Đường nhất định không dám xem weibo, kết quả không ngờ rằng tự nhiên Đường Đường lại xem weibo.
Đột nhiên Tô Xán cảm thấy lo lắng, đúng lúc này tin nhắn của Đường Đường được gửi tới: [Nghe lời của fan.]
Tô Xán: ... Đây... là... có ý gì?
[Tỉnh ngộ đi.]
[Cảm ơn.]
Sắc mặt Tô Xán tái nhợt lại, Đường Đường nói tỉnh ngộ đi là sao? Là bảo cô ta nghe lời fan cách xa cô một chút sao, hay là còn ý khác? Tô Xán không chắc chắn, sau khi do dự hồi lâu, cô ta vẫn giả vờ không hiểu mà trả lời.
[Đường Đường, tớ chưa bao giờ cảm thấy cậu liên lụy tớ, tớ vẫn luôn biết ơn cậu, trong ba tháng này nếu không có cậu, tớ thật sự không biết phải làm sao, cậu vĩnh viễn là bạn thân nhất của tớ, không cần để tâm đến những lời của fan...]
Ấn gửi đi, gửi đi thất bại.
Lại ấn lại, vẫn thất bại.
Mất mạng rồi? Mạng lag?
Tô Xán có chút sửng sốt, tắt mạng đi, mở 4G, rồi lại gửi đi lần nữa, cuối cùng wechat cũng có động tĩnh, một thông báo đột nhiên hiện lên.
[Bạn chưa phải là bạn tốt của cô ấy (anh ấy), vui lòng gửi yêu cầu kết bạn trước.]
Đầu Tô Xán ong ong.
Không phải là mạng có vấn đề, mà là Đường Đường... đã xóa cô ta?
Sau khi giải quyết xong một phiền phức nhỏ, Đường Đường bỏ điện thoại xuống, khi nhìn vào gương chiếu hậu, tình cờ bắt gặp ánh mắt của chú Lý, thì lịch sự mỉm cười rồi quay đầu tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thầm nghĩ đợi sau khi hết bận sẽ thay hết tất cả phương thức liên lạc một lượt, nếu không sẽ luôn có một hai người làm phiền.
Sau gần năm mười phút chạy, chiếc xe từ từ dừng lại, đến Thánh Ngu, Công ty truyền thông Thánh Ngu.
Theo như trong sách, trong giới giải trí Công ty truyền thông Thánh Ngu là một tồn tại vô cùng lớn, trụ sở chính được tọa lạc tại thành phố S, công ty hoạt động trên khắp thế giới. Công ty môi giới, công ty thu âm, công ty điện ảnh và truyền hình đã đạt được nhiều thành tựu to lớn, MV ca nhạc, phim, kịch, chương trình tạp kỹ, sách đều rất phát triển và thành công.
Mà những thứ này đều thuộc về Minh Thiếu Diễm.
Nghĩ đến việc, tí nữa sẽ phải gặp Minh Thiếu Diễm, nhất thời Đường Đường có chút lo lắng.
Một số suy đoán lúc trước chợt ùa về.
Đường Đường lắc đầu, rồi bước vào Thánh Ngu. Không khác gì những công ty ngoài đời là bao, đi đi lại lại đều là trai xinh gái đẹp, sau khi Đường Đường bước vào, tất cả mọi người đều kinh ngạc liếc nhìn về phía Đường Đường.
“Kia là Đường Đường đúng không?”
“Cô ta đến đây làm gì? Lẽ nào cô ta muốn ký hợp đồng với công ty chúng ta?”
“Sao có thể.” Giọng điệu người này rất khó chịu: “Hiện tại cô ta đã bị toàn cõi mạng mắng, căn bản không thể lật mình được, Minh tổng ghét nhất là cái loại bình hoa không có não này, muốn ký thì cũng phải ký với những người như Nhan Nghiên kìa, còn loại người này trời sinh đã không thể nổi tiếng rồi...”
Cô chính là Nhan Nghiên, nhưng hiện tại cũng là Đường Đường, nên bây giờ khi nghe những lời này, Đường Đường không thể nào vui nổi.
Những người này, nói xấu sau lưng người khác, không thể kín đáo một chút được sao?
Đường Đường lạnh lùng nhìn sang, nữ nhân viên nói to nhất bị ánh nhìn của cô làm cho cứng đờ, nhưng sau đó thì trừng mắt nhìn lại, một kẻ dựa vào mặt để hot còn chưa đủ tư cách để cô ta để mắt tới.
Đáng tiếc Đường Đường lại không nhìn thấy ánh mắt đấy của cô ta, cửa thang máy phía trước mở ra, thư ký ăn mặc chỉnh tề bước lại đây, đi thẳng tới chỗ Đường Đường và đích thân đưa cô lên tầng. Những người vừa rồi khi thấy thư ký riêng của Minh Thiếu Diễm đi đến chỗ cô, tất cả những lời bàn tán bỗng chốc im bặt.
Đường Đường có chút bối rối, Minh Thiếu Diễm đã rất ghét Đường Đường rồi, nhưng cô lại dùng tên của hắn để ra oai đến hai lần.
Khả năng làm màu đạt điểm tuyệt đối, Đường Đường cảm thán, không thể không nói rằng, cái vị “chú nhỏ” này cũng có tác dụng thật.
Người đến đón Đường Đường chính là thư ký riêng của Minh Thiếu Diễm, ăn mặc chỉnh tề, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tham gia cuộc họp quan trọng vậy. Ngay lập tức, Đường Đường nhớ đến trong sách miêu tả Minh Thiếu Diễm là người rất nghiêm khắc, hắn nghiêm khắc với người khác, cũng như cả với bản thân hắn.
Ngay cả quần áo của thư ký riêng cũng gọn gàng hơn những thư ký khác nhiều.
Thang máy dừng ở tầng cao nhất – tầng 18, thư ký chỉ vào cánh cửa duy nhất ở tầng 18, bảo Đường Đường hãy tự mình đi vào, Đường Đường nói cảm ơn với thư ký, đang định bước tới thì lại thấy một người bước ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-bao-boi-cua-nam-phu/chuong-3.html.]
Người cao chân dài, mái tóc màu bạc được tạo kiểu trông rất kiêu ngạo, khi ngẩng đầu lên, một khuôn mặt cực kỳ tuấn tú hiện ra, nhưng khi nhìn thấy Đường Đường, khuôn mặt ấy tràn đầy kinh ngạc.
“Sao cô lại ở đây!”
Bách Thần không thể ngờ rằng sẽ gặp được Đường Đường ở đây, sau khi kinh ngạc thì chợt cảm thấy tức giận, sợ bị người khác nhìn thấy, đôi chân dài liền bước hai ba bước tới gần, muốn kéo Đường Đường sang một bên.
Tư thế của soái ca trước mặt như muốn đánh người vậy, Đường Đường nghĩ cũng chưa kịp nghĩ liền lùi về sau hai bước, có chút không vui nói: “Anh làm cái gì thế!”
Đây lại là ai?
Bách Thần vẫn chưa nhận ra có gì không ổn, chỉ nghĩ đến việc Đường Đường đã theo dõi anh ta suốt hai tháng qua, cũng khiến anh ta thấy sợ.
Anh ta đã có người mình thích, người đó tốt hơn Đường Đường gấp trăm gấp nghìn lần, nhưng Đường Đường vẫn cứ bám lấy anh ta, lúc đó vẫn còn đang ghi hình, khắp nơi đều có camera, anh ta là cố vấn, Đường Đường là học viên, cho nên dù có cả một bụng lửa giận, nhưng cũng chỉ có thể nhịn.
Bách Thần đối với con gái cũng khá kiên nhẫn, nhưng Đường Đường là người đầu tiên và cũng là duy nhất, khiến anh ta không có cách nào kiên nhẫn được.
“Đường Đường, tôi nói cho cô biết, tôi không thích cô một chút nào, hiện tại không thích, sau này càng không, nếu như không muốn tôi càng ghét cô hơn, thì cô nên cách xa tôi một chút.”
Cái thái độ quen thuộc này, cho dù không nhận ra cái mặt này, Đường Đường cũng biết cái người này là ai.
Đây không phải là tiểu thịt tươi mà tác giả ghép đôi với cô, Bách Thần sao.
Bách Thần là nghệ sĩ dưới trướng Minh Thiếu Diễm ư?
Đọc tiểu thuyết quá qua loa, Đường Đường hoàn toàn quên mất những tiểu tiết này.
Ngoài đời thật, Nhan Nghiên là diễn viễn, Bách Thần là ca sĩ, nghề nghiệp khác nhau nên không có đụng chạm nhiều, Nhan Nghiên ngoại trừ thời gian quay phim, thời gian rảnh cô cũng không quá quan tâm cái mảng đó, vậy nên cô cũng chỉ mới nghe tên của tiểu thịt tươi mới nổi này. Nhan Nghiên chưa gặp Bách Thần ngoài đời, ngoại trừ một lần, cũng chính là ngày mà cô xem cuốn tiểu thuyết này, vì tò mò mà tìm kiếm ảnh của Bách Thần.
Cũng khá đẹp trai.
Nhưng so với người trước mặt thì kém hơn một chút, Đường Đường suy nghĩ một chút mới biết nguyên nhân.
Tác giả viết cái fanfic này, chắc chắc là fan của cô và Bách Thần, nếu không cũng sẽ không biến bọn họ thành một đôi. Vì là fan, nên miêu tả rất chi tiết, ví dụ như trong sách Nhan Nghiên thành thạo mười hai thứ tiếng, IQ cao, còn Bách Thần là thiên tài âm nhạc hiếm có, tất nhiên ngoại hình phải rất đẹp trai rồi!
Như kiểu trong trí tưởng tượng của bạn fan này, Bách Thần như được bật một lớp filter vậy.
Đáng tiếc dù anh ta có đẹp trai đến đâu thì Đường Đường cũng không có hứng thú, chàng trai mười chín hai mươi tuổi, trong lòng cô không khác gì những đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi.
Lúc này đây, Bách Thần phiên bản trẻ con thêm một lớp filter, hạ giọng cảnh cáo cô: “Tôi không thích cô, vậy nên cách xa tôi một chút, điều này tôi đã nói với cô nhiều lần rồi, hôm nay tôi nói một lần cuối cùng, nếu còn có lần nữa, thì hậu quả là thứ cô không thể gánh được đâu.”
Làm người không thể quá kiêu ngạo được, Đường Đường giả vờ hơi sợ hãi, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, trợn mắt nhìn Bách Thần, lùi về sau hai bước.
Bách Thần khó hiểu: “Cô làm gì thế?”
Đường Đường trả lời cho có lệ: “Cách xa anh một chút.”
Bách Thần: “...”
Từ trước đến nay, Bách Thần chưa bao giờ bị một cô gái làm cho nghẹn lời, càng chưa bao giờ bị Đường Đường làm cho nghẹn lời, vậy nên lúc này anh ta có chút tức giận: “Vậy sao cô không rời đi đi!”
Tôi nói rằng cách xa tôi một chút, sao cô còn chưa rời đi! Chê tôi chưa đủ phiền sao?
“Sao tôi lại phải đi, tôi có đến tìm anh đâu.” Đường Đường khó hiểu.
“Cô đến Thánh Ngu không phải tìm tôi thì còn có thể tìm ai, hay là...” Cuối cùng Bách Thần cũng nhận ra, kinh ngạc nói: “Cô tìm Minh tổng???”
Đường Đường gật đầu, đúng vậy đó, vậy nên anh mau tránh ra đi.
Bách Thần sửng sốt một chút, anh ta nhìn Đường Đường từ trên xuống dưới một cách cực kỳ khinh thường, sau đó chế nhạo nói: “Làm người phải biết trọng lượng của bản thân, Đường Đường, tôi không biết cô làm sao có thể lẻn được vào đây, nhưng với tư cách từng là cố vấn của cô, tôi khuyên cô một câu đừng lãng phí thời gian. Minh tổng không phải loại người đó, cũng không vừa mắt cái loại bình hoa vô dụng như cô, phải biết rõ vị trí và năng lực của mình ở đâu, đừng tưởng rằng bản thân có chút xinh đẹp, có chút hot, liền có cái suy nghĩ ngu ngốc như vậy...”
“Làm người phải biết tự lượng sức mình, nhưng cũng phải biết tôn trọng người khác.” Sắc mặt Đường Đường lạnh đi, cô không muốn cùng Bách Thần nói quá nhiều, nhưng những lời của Bách Thần thực sự quá khó nghe, Đường Đường cắt ngang lời nói của Bách Thần: “Trong mắt tôi, anh cũng chỉ là một minh tinh lớn lên có chút đẹp trai, có chút hot mà thôi.”
Bách Thần cảm thấy nếu như không phải tai của anh ta có vấn đề, thì chính là Đường Đường điên rồi.
Lớn lên có chút đẹp? Có chút hot? Tiểu minh tinh? Bách Thần sửng sốt.
Đường Đường nói xong thì trực tiếp đi qua Bách Thần, đi thẳng về phía phòng làm việc của Minh Thiếu Diễm, khi đi ngang qua Bách Thần, anh ta mới phản ứng lại, giễu cợt nói: “Vậy thì để xem, Minh tổng có để mắt tới một người đến cả tiểu minh tinh cũng không phải như cô.”
Haha, Đường Đường lười trả lời, đi thẳng vào phòng làm việc.
Bách Thần thấy cô đi vào văn phòng, cười lạnh một tiếng rồi sải bước vào thang máy.
Vừa nãy bị Đường Đường mắng mà không kịp phản ứng lại, hiện tại sau khi bình tĩnh, anh ta mới hiểu tại sao Đường Đường lại trào phúng anh ta như vậy, theo đuổi anh ta ba tháng cũng không theo đuổi được, hiện tại thay đổi phương thức để lạt mềm buộc chặt?
Đáng tiếc, cô thả lỏng quá sớm, dù thế nào thì kết quả vẫn như vậy mà thôi.
Lại còn muốn vào Thánh Ngu? Nằm mơ, Thánh Ngu không phải là nơi ai cũng có thể vào đâu.
Bách Thần đi xuống tầng, lúc này Đường Đường vẫn còn ở trên tầng, mở cửa văn phòng ra, phòng làm việc rất rộng, ít nhất cũng phải 200m2 , đi qua một phòng họp nhỏ, sau đó đi qua một phòng tiếp khách, đi vòng qua một cách vách ngăn lớn, thì cuối cùng cũng tìm thấy Minh Thiếu Diễm.
Minh Thiếu Diễm ở đối diện với Đường Đường, đang lấy một cuốn sách từ giá sách phía sau bàn làm việc, nghe thấy tiếng của Đường Đường thì quay người lại.
Bộ vest, cà vạt đều được Armani thiết kế riêng, bộ đồ được thiết kế cẩn thận, không có một nếp gấp nào, từng đường nét đều khiến người ta có cảm giác thành thục và nghiêm túc. Hơn nữa tỷ lệ cơ thể hắn quá hoàn hảo, bộ trang phục được thiết kế riêng, tôn lên bờ vai rộng, eo thon, đôi chân dài một cách hoàn hảo, vẻ ngoài đẹp trai không thua bất kỳ minh tinh nào, trông như một người mẫu hàng đầu sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng để xuất hiện trước ống kính vậy.
Minh Thiếu Diễm liếc nhìn đồng hồ trên tay, nhíu mày lại, rồi giơ tay chỉ về phía sofa cách bàn làm việc 3m, tích chữ như vàng nói: “Ngồi.”
Đường Đường liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã điểm mười một giờ năm phút rồi, liếc nhìn chiếc sofa gần bàn làm việc bên trái, thầm mắng Bách Thần một câu, sau đó ngồi xuống ghế sofa bên phải, ghế sofa này cũng quá xa bàn làm việc rồi.