Xuyên thành diễn viên tuyến mười tám, nhờ vào hệ thống ăn dưa trở thành ảnh hậu - Chương 354
Cập nhật lúc: 2024-07-22 12:04:07
Lượt xem: 224
Chương 354:
Phong cảnh núi Ký Vân vô cùng tươi đẹp, cây cỏ um tùm cùng với ánh nắng ấm áp, giữa núi rừng vang lên tiếng chim hót, giữa khe núi còn có dòng suối trong vắt.
Giữa không gian như vậy, còn được thoải mái ngồi trên kiệu, thật khiến người ta buồn ngủ.
Lục Yên Yên đã sắp ngủ gật, nhưng Lâm Trà nhìn người khiêng kiệu bên cạnh đi trước các nam khách mời, khiến cô vô cùng ngượng ngùng.
[Không thể ngủ! Nếu ngủ sẽ không tôn trọng người khác!
[Từ đây lên đỉnh núi phải mất hai giờ đi đường, phải nghĩ chút chuyện g.i.ế.c thời gian mới được]
Lâm Trà nâng cằm, hai mắt cứ đánh nhau qua lại.
Chỉ trách hôm qua lại lướt hệ thống ăn dưa, xem xong ghi chép chia tay của Tiểu Đào và ba mươi sáu người bạn trai, rất muộn mới chịu đi ngủ, vì vậy hôm nay cô rất không có tinh thần.
[Nếu không... Hay là ăn dưa đi! Ít nhiều có thể lấy lại tinh thần một chút!]
Nội tâm mọi người lập tức chấn động.
DTV
Nhất là Lục Yên Yên, nghe nói như vậy, trong nháy mắt cô ấy lập tức tỉnh ngủ.
Có dưa sao?
Là dưa của ai!
Tôi muốn ăn dưa!
Lâm Trà cũng không biết nên xem dưa của ai, chỉ lật loạn lên không mục đích.
[Lại nói, ngày hôm qua khi bắt đầu tiết mục dáng vẻ của anh Khải vô cùng mệt mỏi, hôm nay ngược lại đã khá lên không ít!]
[Ha ha ha, mọi người tới tiết mục đều càng ngày càng mệt mỏi, chỉ ngoại trừ anh ta càng ngày càng có tinh thần, chỉ là không ai biết, lúc anh ta trở về nghỉ ngơi đã bị người ta ép khô bảy lần một đêm!]
Giang Minh Khải ở hàng đầu lập tức chấn động.
Ở trên đường núi nhỏ hẹp, trước sau đều có người, anh ta không có cách nào ngăn cản Lâm Trà, huống hồ bây giờ Lâm Trà còn đang ngồi trên kiệu.
Anh ta chỉ có thể cầu xin cô chỉ nhìn sơ qua một chút, đừng nhìn thấy chuyện quan trọng... Nhưng sợ cái gì cái đó lập tức tới, cầu nguyện chưa tới hai giây, đột nhiên trong lòng Giang Minh Khải lại xuất hiện một dự cảm không tốt, ngay sau đó anh ta nghe thấy tiếng kêu của Lâm Trà.
[Oa oa oa oa!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-dien-vien-tuyen-muoi-tam-nho-vao-he-thong-an-dua-tro-thanh-anh-hau/chuong-354.html.]
[Anh Khải vậy mà lại yêu đương! Hơn nữa đã hơn nửa tháng rồi sao!]
Hai mắt mọi người như phát sáng "xoạt xoạt" nhìn về phía Giang Minh Khải!
Phải biết rằng, các khách mời trong chương trình này đều không có bí mật.
Ngay cả nội dung và đối tượng Liễu Minh Khiêm và Trần Tiện Tri cũng có thể đào ra, Giang Minh Khải làm sao có thể chỉ lo thân mình?
Nhưng...
Đã có đối tượng?
Lại còn giấu đến nửa tháng!
Rốt cuộc là ai vậy chứ?
Chu Trạch Hủ nhỏ giọng cằn nhằn: 'Khó trách lúc nghỉ ngơi hẹn anh Khải đi dạo phố, anh Khải lại không đồng ý!"
Anh ta cứ chọc ghẹo Giang Minh Khải, không ngừng trêu chọc: "Anh Khải, anh thế này là không có thành ý rồi, tốt xấu gì mọi người cũng đã quen biết nhau hơn một tháng, lại còn khách khí như vậy!"
Bước chân của Giang Minh Khải đột nhiên trở nên nặng nề, quay đầu nhìn Chu Trạch Hủ, ánh mắt sâu kín nói: "Tôi muốn gọi cô ấy ra, nhưng chỉ sợ cậu thấy người lại ăn không ngon."
"Em ăn không ngon sao?" Vẻ mặt Chu Trạch Hủ tràn đầy nghi ngờ, suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra nguyên nhân gì.
Chỉ có thể gãi gãi gáy nói: "Không đâu, gần đây em luyện vũ đạo rất chăm chỉ nên rất dễ đói, nếu không phải vì khống chế cân nặng, mỗi ngày em có thể ăn ba chén cơm lận đó!"
Giang Minh Khải không trả lời.
Chu Trạch Hủ nhìn Giang Minh Khải im lặng rồi lại như một lời khó nói hết, càng tán thành ý nghĩ này.
[Trông giống khủng long sao?]
[Khó trách không thể giới thiệu cho mọi người!]
[Anh Khải nhất định là sợ mọi người sau khi biết sẽ chê cười bạn gái anh ta sao?]
[Hu hu hu! Anh Khải đối xử với bạn gái tốt thật đó]
Chu Trạch Hủ là một người tốt bụng, nghĩ đến những thứ này mới quyết định... Nếu anh Khải có thể chấp nhận một người bạn gái khó nhìn, vậy những người bạn tốt là bọn họ sao có thể không chấp nhận?
Nhất định phải thông báo trước để mọi người điều chỉnh tốt thái độ, sau khi nhìn thấy đối phương, không nên để lộ ra bất cứ biểu cảm thất vọng hay xem thường nào!
Nói khô là khô!