Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên thành hoàng hậu độc ác - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-08-01 17:45:02
Lượt xem: 460

 

Ta còn chưa quên những điều hắn làm khó ta, cho nên ngay cả ra vẻ ta cũng không muốn làm. 

 

Lý Giác vừa vào cửa không nhìn thấy ta, dường như rất kinh ngạc, đứng ở cửa một lúc, quan sát xung quanh một chút, liền phát hiện ta đang ngồi trên giường trừng mắt nhìn hắn. 

 

Hắn cất bước đi tới, khuôn mặt luôn luôn không chút thay đổi tựa hồ mang theo một tia bất đắc dĩ, rồi lại chỉ nhìn chằm chằm ta, cái gì cũng không nói. 

 

Vừa lúc lửa của ta còn chưa hết đâu: 

 

"Thế nào, ta có chỗ nào khiến hai ngươi không vui sao?" 

 

Lý Giác trầm mặc một chút, lại dùng thanh âm trước sau như một không có gì nhấp nhô nói:

 

"Không có, chuyện hôm nay là trẫm suy nghĩ không chu toàn, chuyện ngự thư phòng nàng có thể coi như chưa từng xảy ra???”

 

Lý Giác lại nhận sai? 

 

Nhưng dựa vào cái gì lúc hai người bọn họ muốn so đo ta chính là sai, hai người bọn họ biết mình sai, ta nhất định phải tha thứ? 

 

Nơi nào có chuyện tốt như vậy. 

 

Ta cần phải thẳng thắn nói chuyện với hắn một chút:

 

"Lúc trước chúng ta rõ ràng đã nói, ta sẽ không hại nàng, ngươi cũng phải tin tưởng ta. Ngươi đã nói là ngươi suy nghĩ không chu đáo, vậy chắc hẳn ngươi cũng biết chuyện hôm nay đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Ta biết hai ngươi tình cảm tương duyệt, nàng mới là thê tử chân chính trong lòng ngươi. Ta sẽ không ghen tị, lại càng không cùng nàng đoạt cái gì, ta chỉ muốn tín nhiệm của ngươi. Ngươi coi ta là cái gì ta không sao cả, nhưng ta cũng không thể vô duyên vô cớ bị oan uổng như vậy." 

 

Lý Giác tựa hồ bị ta thao thao bất tuyệt kinh hãi. 

 

Truyện được đăng duy nhất trê. Monkey trên những kenh khác là giả mạo!

Hắn nhìn ánh mắt của ta, toát ra vẻ nghiêm túc hiếm có: 

 

"Được, trẫm sẽ tin tưởng nàng." 

 

Lần này hắn, thoạt nhìn so với lần trước chân thành hơn nhiều, nếu như vậy, ta cũng không tiện tiếp tục so đo. 

 

Lý Giác thấy thần sắc ta hòa hoãn, lại mở miệng: 

 

"Quý phi có thai, ngày mai sau khi hạ triều, trẫm sẽ để Tể tướng và phụ thân quý phi tới gặp các nàng ." 

 

Thẩm Oánh Oánh lại mang thai! 

 

Nhưng căn cứ vào nội dung trong truyện, Thẩm Oánh Oánh đúng là bị phát hiện có con. 

 

Theo tháng, con của nàng chỉ nhỏ hơn nguyên chủ khoảng một tháng.

 

Bất quá nguyên chủ có thai lâu như vậy, người trong nhà cũng chưa từng đến thăm, Thẩm Oánh Oánh vừa có hài tử, cha nàng đã tới, xem ra ta là dính hào quang của nữ chính a. 

 

Nghĩ rõ ràng chuyện này, ta biểu đạt cảm tạ cũng có chút miễn cưỡng: 

 

"Vậy cám ơn ngươi." 

 

Không hài lòng nửa câu, Lý Giác hẳn là không có gì muốn nói, làm bộ rời đi. 

 

Ta linh quang vừa hiện lên, lại gọi hắn lại: 

 

"Ta có thể xuất cung không?" 

 

Lý Giác đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm ta: 

 

"Nàng muốn đi gặp ai?" 

 

Ta vẻ mặt không hiểu ra sao: "Gặp ai? Ta không muốn gặp ai a? Ta chỉ là có chút nhàm chán, trong cung này có đẹp hơn nữa, cũng không thú vị bằng bên ngoài a." 

 

Hoài nghi trong mắt hắn dần dần tiêu tán, nhưng cũng không nhả ra: "Không được." 

 

Ta nóng nảy: "Ngươi không phải nói ngươi sẽ tin tưởng ta sao?" 

 

"Nàng đã có thai, ngoài cung không an toàn."

 

“Nào có khoa trương như vậy a, ta dẫn thêm một ít người, sẽ không có chuyện gì. “

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-hoang-hau-doc-ac/chuong-8.html.]

“Việc này để sau bàn lại. "

 

Lý Giác không cho ta cơ hội nói nữa, rời đi. 

 

“A, đáng ghét. "

 

Ta vừa kêu rên, vừa trở mình. 

 

Sáng hôm sau, người cha tiện nghi kia của ta quả nhiên tới. 

 

Sở tướng đã hơn năm mươi tuổi, trợn mắt trừng mắt, thoạt nhìn sẽ không dễ chọc. 

 

So với thân phận Tể tướng, hắn hẳn là giống một võ phu hơn. 

 

Vừa vào cửa, Sở tướng liền để cho người trong phòng đều đi ra ngoài. 

 

Tự nhiên giống như hắn mới là chủ nhân nơi này. 

 

Đợi đến khi xung quanh không có ai, hắn liền bắt đầu giáo huấn ta: 

 

"Ngươi như thế nào không có tiền đồ như vậy, Thẩm gia là thứ gì, nữ nhi của hắn cũng xứng cùng ngươi tranh giành? Hôm qua bệ hạ bởi vì một tiểu cung nữ phạm sai lầm lên án Hoàng hậu, Hoàng hậu bởi vậy lại không ăn thuốc bổ chuyện đã truyền ra cung. Sở gia ta mặt mũi đều bị ngươi làm mất hết rồi!" 

 

Cha này cùng trong tưởng tượng không giống nhau a. 

 

Tuy rằng bị mắng là ta, nhưng ta cũng giống như không có lý do gì tranh luận, chỉ có thể cúi đầu kể ra ủy khuất của mình:

 

"Hạ Hà vốn không có làm sai. Là có người không có được thứ mình muốn, mới đến giẫm một cước lên ta. Bệ hạ cũng biết đây là chuyện gì xảy ra.”

 

Sở tướng nghe xong, giống như càng tức giận: 

 

"Ngươi đã biết, như thế nào không để cho Thẩm thị kia biết hậu cung này là ai làm chủ? Chớ nói Thẩm gia, không có ta, hiện tại trên ngôi vị hoàng đế còn không biết là ai. Hôm nay, lão thất phu Thẩm Tu kia đã bị tham một quyền, đừng nói thăng chức, chính là bảo trụ chức quan cũng là miễn cưỡng." 

 

Người cha này dũng mãnh như vậy sao? 

 

Đã có loại chỗ dựa vững chắc này, ta còn hèn mọn cái gì chứ. 

 

Chờ một chút, tuy rằng, Lý Giác trong nguyên tác cũng không phải quả hồng mềm a, cuối cùng còn không phải đem cả nhà Sở gia đưa lên Tây Thiên. 

 

Nhìn Tể tướng nóng nảy lại không biết giữ mồm giữ miệng trước mắt này, ta phảng phất biết vì sao hắn lại là mối họa lớn trong lòng Lý Giác. 

 

Vì sự an toàn của bản thân, ta vẫn nên nhắc nhở hắn một chút thì tốt hơn: 

 

"Bệ hạ đã là bệ hạ, phụ thân (ta thật sự gọi không ra từ phụ thân này) nói như vậy, cẩn thận trêu chọc đại họa. Dù sao ta đã là hoàng hậu, Thẩm quý phi thế nào, ta cũng không quan tâm. Chúng ta cẩn thận lời nói làm một chút, bệ hạ cũng sẽ không nổi lòng ngờ vực vô căn cứ. Ngoại thích làm chính vốn là tối kỵ, nếu như chúng ta không cẩn thận, sau này sẽ có chuyện gì cũng khó nói a." 

 

Ta tự nhận là lời này nói thông tục dễ hiểu, m.ó.c t.i.m móc phổi. 

 

Nhưng người cha này dường như không để trong lòng chút nào, uống một ngụm trà, liền nói: 

 

"Ngươi không cần quan tâm những chuyện này, trong lòng ta biết rõ. Mấy ngày trước, mẫu thân nguoi nói muốn cho cháu gái của nàng tiến cung làm bạn với ngươi, nhìn ý muốn cho nàng thị quân, cũng có thể cho ngươi thêm trợ lực, như thế nào?"

 

Cháu gái kế mẫu muốn vào cung làm phi tử? 

 

Đây không phải là vội vàng tìm đường c.h.ế.t sao? 

 

Một mình ta đã làm cho Thẩm Oánh Oánh chán ghét, Lý Giác mất hứng, Sở gia lại đến một người, đây là sợ Lý Giác không sớm động thủ thu thập ta a? 

 

“Phụ thân, bệ hạ cùng Thẩm quý phi chính là lưỡng tình tương duyệt, đưa vào hắn cũng sẽ không muốn, còn có thể làm bệ hạ cảm thấy chúng ta hùng hổ dọa người, cần gì chứ? "

 

Sở tướng lần này ngược lại chăm chú nghe lời của ta, khoát tay áo:" Trong lòng ngươi hiểu rõ là được, việc này ta sẽ không quản nữa. Năm đó ta thấy ngươi đối với hắn có vài phần chân tình, liền đồng ý hôn sự này, lại đưa người vào, nói vậy ngươi cũng không muốn. Hiện tại cũng không tệ, chỉ cần ngươi sinh hạ hoàng tử, hắn sẽ là thái tử, Sở gia ta coi như là không có mưu đồ vô ích. Ngươi nghỉ ngơi đi. Ta trở về, nếu có chuyện gì, bảo Thu Sương đưa thư cho ta. "

 

Ta cũng không có gì để nói, chỉ có thể đưa mắt nhìn theo.

 

Sở tướng xuất cung, trước khi đi, hắn đột nhiên còn nói:

 

" Chiến sự phía bắc đã kết thúc, Sở Hành sắp trở lại, nếu ngươi nhàm chán, bảo hắn thường xuyên tiến cung cùng ngươi. "

 

Ta có chút không vui. 

 

Bởi vì Sở Hành này, ta thật sự không hiểu rõ lắm.

 

 

Loading...