Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính - Chương 236
Cập nhật lúc: 2024-04-22 21:08:51
Lượt xem: 424
Nguyên Đản “chúa dính người” 2
Phong Ánh Nguyệt nhìn sang: "Lúc trước khi cho sính lễ, nói tôi là người nhà họ Phong, sau này nếu có chuyện gì thì đừng liên lạc với nhà mẹ đẻ nữa, chúng tôi cũng đã làm đúng như vậy rồi, vậy mà bà lại không làm được, như vậy sính lễ anh ấy đưa lúc trước có nên trả lại một ít hay không?"
Trả lại?
Chuyện này không có cửa đâu.
Mẹ Phong vốn tưởng là cô có thể tống tiền mình, còn thật sự sẽ đòi tiền của bà ta nên cầm túi lên rồi vội vàng bỏ đi.
Chị dâu Vương và chị dâu Triệu liếc nhìn nhau, cũng đều nghe hiểu được là lúc trước khi Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh kết hôn, anh đã phải đưa ra một số tiền kha khá để làm sính lễ, có lẽ là bởi vì lúc đó anh cũng đã có con, lại còn nghe nói phương diện kia của anh không được, cho nên mặc dù biết con gái mình sau khi kết hôn sẽ làm mẹ kế, thậm chí còn có thể là quả phụ nhưng nhà họ Phong vẫn gả cô đi, hơn nữa dường như còn muốn đoạn tuyệt với cô...
Thật sự là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh mà.
Chị dâu Vương nhiệt tình lôi kéo Phong Ánh Nguyệt và chị dâu Triệu vào trong nhà ăn bánh lương mà cô ta vừa mới làm vào sáng nay.
Một bát mềm mềm dẻo dẻo trắng tinh, bên trên tưới vài thìa đường nâu, dậy mùi thơm phức, ăn lại có vị ngọt thanh mát.
“Chị cố ý cho vào trong nước lạnh cho nên có hơi mát một chút, nhưng tốt nhất là lấy nước sông hoặc nước giếng, mát hơn cái này nhiều lắm.”
Chị dâu Vương vừa ăn vừa nói.
Phong Ánh Nguyệt và chị dâu Triệu cũng gật đầu theo.
Thấy mẹ Tô Tô đang thu dọn quần áo rồi đi lên lầu, chị dâu Vương lại nhỏ giọng nói: "Chị nghe mẹ Tô Tô nói, hiện tại mẹ chồng và chị dâu đều hận cô ấy tận xương tủy, tuy là ra ở riêng nhưng cứ một mực nói đến đứa con trước mặt cha Tô Tô.”
Phong Ánh Nguyệt gật đầu: "Tô Tô cũng nói rằng bà nội của cô bé vừa nhìn thấy cô bé là sẽ nói đến chuyện của em trai."
"Bộ không thể sống nếu thiếu con trai hay sao vậy chứ?"
Chị dâu Triệu giở giọng xem thường nói: "Mau nhìn cuộc sống của thím Điền đi, tốt biết bao nhiêu chứ, con gái và con dâu đều hiếu thảo, còn không cần phải lo lắng nhiều chuyện như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-tra-thu-nam-chinh/chuong-236.html.]
"Nói đến chuyện này." Chị dâu Vương lại nghĩ đến một chuyện khác: "Mấy em có biết chú Lưu Trường Vĩ ở số sáu lầu hai không? Con trai của chú ấy cũng đang xem mắt với một người, bên kia có ý là chỉ cần chú Trường Vĩ giao lại công việc cho con trai chú ấy thì có thể kết hôn ngay lập tức.”
"Vậy là có ý gì? Chú ấy cũng chỉ có một đứa con trai mà thôi, công việc kia sớm muộn gì cũng thuộc về cậu con trai đó không phải sao?"
Chị dâu Triệu nghi ngờ hỏi.
Trái lại Phong Ánh Nguyệt lại hiểu: "Có nghĩa là bây giờ chú Trường Vĩ buộc phải giao công việc của chú ấy lại cho con trai mình."
"Thím Trường Vĩ có thể đồng ý sao?"
Chị dâu Triệu trừng mắt, giao lại công việc cho con trai bà ta, vậy thì từ nay về sau, con dâu sẽ kiểm soát tiền lương của bà ta, vào đầu năm nay, ai quản lý tiền thì chính là chủ trong gia đình.
Ngày dài tháng rộng, cuộc sống của chú Trường Vĩ bọn họ sợ là sẽ không được tốt.
"Cũng không biết bọn họ suy nghĩ như thế nào, nếu bọn họ đồng ý, vậy thì chúng ta sẽ tổ chức một đám cưới ở nhà ngang này."
Chị dâu Vương thấy Phong Ánh Nguyệt đã ăn xong rồi, định múc thêm cho cô một bát khác, nhưng Phong Ánh Nguyệt đã vội vàng tránh đi, sau đó thì đi vào bồn rửa bát.
Cô vừa đi, chị dâu Vương lập tức thở dài một hơi, khó hiểu nói với chị dâu Triệu: “Em nói thử xem, bây giờ con cái nhiều hay ít đều có chút khổ sở, tuy nhìn cuộc sống của Ánh Nguyệt quả thật không tệ nhưng nào có biết rằng người nhà mẹ đẻ lại như vậy, cũng may là được đồng chí Tiểu Đường yêu thương."
“Đúng vậy.” Chị dâu Triệu gật đầu lia lịa.
Khi Tống Chi quay trở về, lúc này Phong Ánh Nguyệt mới từ nhà của chị dâu Vương đi ra, vì vậy cả hai người cùng đi lên lầu.
"Vốn dĩ trong người em chỉ có hai đồng, định mua hai viên kẹo cho bà ta, kết quả là bà ta nói chuyện càng ngày càng không dễ nghe, vì vậy em đã lập tức dùng hai hào đó mua kẹo, vẻ mặt lúc đó của bà ta thật sự rất khó coi." Tống Chi thở dài: "Mở miệng ra thì cứ một trăm đồng, chị nói thử xem, sao bà ta có thể nói như vậy được cơ chứ."
"Cần nhiều tiền như vậy làm gì?"
Phong Ánh Nguyệt tò mò hỏi.
“Nghe nói phía bên công xã của Cung tiêu xã chúng ta đang tuyển người, phải dùng quan hệ và tiền bạc mới có thể đưa em gái của em vào trong đó làm, với công việc của Cung tiêu xã, sau này điều kiện tìm chồng có lẽ sẽ tốt hơn."
"Vậy thì số tiền này cũng không thể đổ lên đầu cô kia chứ." Phong Ánh Nguyệt lắc đầu.