Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính - Chương 376
Cập nhật lúc: 2024-04-26 09:53:46
Lượt xem: 255
Tần Lưu Hải 2
Khi mà bọn nó đến nhà bếp, chị dâu họ liếc nhìn A Tráng đang căng thẳng một cái, sau đó bảo bọn nó ngồi xuống.
A Tráng không ngồi, m.ô.n.g của cậu vẫn còn đau, đứng như vậy vẫn tốt hơn.
Tiểu Lỗi Tử thấy anh chị của mình tới, lập tức thả tỏi xuống, chạy đến nắm lấy tay của Yêu Muội, nhe răng cười, Yêu Muội bày ra dáng vẻ của một chị lớn, lấy chiếc khăn tay từ trong túi của mình ra, lau nước bọt cho Lỗi Tử, sau đó lại nhét khăn tay vào trong túi của Tiểu Lỗi Tử.
“Vậy thì thím sẽ nói tiếp, cánh rừng mà hôm qua bọn cháu đi vào trước đây được gọi là núi Tiểu Nhi, có rất nhiều đứa trẻ không thể lớn lên đều được chôn ở nơi đó.”
Đối với bọn Nguyên Đản, những lời này vừa cảm thấy đáng sợ lại vừa cảm thấy mới lạ.
Bởi vì hôm qua lúc mà bọn nó hái lê ở trong núi, bọn nó cũng không cảm thấy có cái gì đáng sợ cả.
“Không nhìn thấy mấy phần mộ mà.”
A Tráng nhỏ giọng nói.
“Chuyện cũng xong rồi.” Mẹ Đường thở dài: “Dù sao thì sau này các cháu hạn chế đi vào rừng một mình lại, nếu muốn đi thì phải có người lớn đi theo, biết chưa?”
“Đứng vậy, nếu con cảm thấy m.ô.n.g mình vẫn chưa đủ đau, vậy thì mẹ không ngại cho con ăn một trận nữa đâu!”
Chị dâu họ hừ một tiếng, lời nói ra lại khiến cho A Tráng run lẩy bẩy.
“Nguyên Đản, mang trà thảo mộc ra đồng đi!”
Khoảng mười giờ, Xuân Phân thấy trà trong ấm đã nguội, vội vàng đổ vào bình trà lớn, lấy thêm vài cái bát, bỏ những thứ này vào một cái giỏ nhỏ ở phía sau, sau đó gọi Nguyên Đản không biết đang nói chuyện gì với A Tráng ở gian nhà chính một tiếng.
“Đây ạ!”
Nguyên Đản chạy đến, đeo cái giỏ lên lưng rồi đi ra ngoài, A Tráng ban đầu cũng muốn đi theo, nhưng vừa bước đi, cái m.ô.n.g liền bị kéo lại, cậu chỉ đành bất lực đứng nhìn Nguyên Đản và Yêu Muội rời đi.
“Anh.”
Tiểu Lỗi Tử ôm lấy chân cậu, bàn tay nhỏ bé của nó vô tình chạm vào m.ô.n.g cậu, A Tráng đột nhiên kêu lên một tiếng.
Mấy người ngồi trong bếp nghe thấy thì ha ha cười to.
Phong Ánh Nguyệt ngồi trên bãi cỏ uống trà thảo mộc, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ngồi bên cạnh cô là chị dâu hai Đường, hai người nhỏ giọng nói chuyện, cảm nhận từng làn gió nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-me-ke-ac-doc-tra-thu-nam-chinh/chuong-376.html.]
“Bác gái, chỗ đó thật sự gọi là núi Tiểu Nhi sao?”
Nguyên Đản chỉ về phía ngọn núi mà hôm qua bọn nó vào hái lê.
“Đúng vậy, lá gan của bọn cháu cũng lớn thật đấy.” Chị dâu hai Đường gật đầu.
Phong Ánh Nguyệt không biết chuyện này, vì vậy cô cũng giống như Xuân Phân vây hỏi mấy câu, sau khi nghe những gì mà chị dâu hai Đường nói cũng khá giống những gì mà chị dâu họ nói, Nguyên Đản mím mím môi.
Chờ đến khi Phong Ánh Nguyệt và những người khác uống trà xong, Nguyên Đản đeo cái giỏ lên lưng đi đến nhà Xuyên Tử, Xuyên Tử đã ra dáng của một thiếu niên, thấy nó đến còn tưởng là nó muốn đi chơi, kết quả lại thấy Nguyên Đản nghiêm túc nói.
“Anh Xuyên Tử, sau này chúng ta đừng tới ngọn núi kia nữa, nơi đó có rất nhiều đứa trẻ chưa kịp lớn lên, đừng quấy rầy sự yên tĩnh của bọn họ.”
Xuyên Tử biết ngọn núi đó tên là núi Tiểu Nhi, nhưng cậu và cha cậu cũng không quan tâm lắm, không cảm thấy nơi đó có gì không ổn, chỉ là hơi xa một chút thôi.
Nhưng hôm qua lúc về nhà, cậu vẫn bị mẹ mắng cho một trận, bảo không nên mang hai đứa em trai đi chơi ở chỗ xa như vậy, cho nên sau khi cậu nghe vậy thì lập tức vỗ n.g.ự.c đảm bảo lần sau sẽ không đi nữa.
Mấy ngày sau, tất cả lương thực trong nhà đều đã được phơi khô và cất giữ cẩn thận, Phong Ánh Nguyệt bảo anh hai Đường đưa mình về trong huyện, còn Nguyên Đản ở nhà chơi.
Sau khi vào huyện, anh hai Đường đầu tiên là đưa đến ký túc xá, sau đó đến chợ nông sản mua thịt, Phong Ánh Nguyệt về nhà tắm rửa gội đầu, thư thả ngồi trên ban công nhỏ phơi nắng, chờ đến khi tóc khô cô mới đi ra ngoài mua thịt.
Ở nhà vẫn còn thức ăn, nào là bí ngô, cà tím, ớt, đậu xanh và dưa leo vừa mới mang từ quê lên.
Phong Ánh Nguyệt đã mua hơn một cân thịt, về nhà sẽ nấu nó trước…
“Tiểu Đường, ngày mai nhờ cậu chăm sóc bệnh nhân ở phòng số ba giường số hai kỹ một chút, cậu ấy là em trai của tôi.” Chuẩn bị tan ca thì Đường Văn Sinh bị một bác sĩ khoa mắt kéo lại nói chuyện.
Đương nhiên là Đường Văn Sinh đồng ý ngay lập tức, cũng không phải là chăm sóc đặc biệt gì, chẳng qua là đến nhìn thử một chút, anh đối với mỗi bệnh nhân đều rất săn sóc.
Mặc dù chỉ mới đến đây hơn mười ngày nhưng Đường Văn Sinh đã hoàn toàn hòa nhập với những người trong bệnh viện.
“Tiểu Đường, đi uống một ly không?”
Bác sĩ Lý cùng mấy đồng nghiệp đang đẩy xe đạp ra ngoài, thấy Đường Văn Sinh từ trên lầu đi xuống liền chào hỏi anh.
“Mọi người đi đi, hôm nay cháu có chút việc.”
Anh muốn về gội đầu tắm rửa, trời nắng nóng như thế này, sau khi tan làm anh không muốn tham gia các hoạt động xã giao một chút nào.
“Ừm, vậy hẹn cậu lần sau.”