Xuyên Thành Mẹ Kế Của Phản Diện Thú Nhân - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-05-13 20:39:45
Lượt xem: 1,073
Tôi trở thành mẹ kế của nhân vật phản diện thú nhân. Khi còn nhỏ, đôi mắt ướt át, dễ thương mềm mại của nó, nó nằm trong lòng tôi lăn lộn nũng nịu. Tôi ôm nó nhiệt tình hôn: "Đâu có phải nhân vật phản diện gì, rõ ràng là bảo bối dễ thương của tôi."
Sau này, tôi hẹn hò với đàn ông bị hắn bắt quả tang. Đêm đó, đứa con trai hiền lành của tôi gỡ bỏ lớp ngụy trang, trói tôi bằng xích sắt trên giường: "Mẹ kế, mẹ không biết hồ ly giỏi lừa dối người nhất sao?"
[PHẦN 1]
Vừa xuyên qua, tôi ngây người nhìn đứa bé con trên mặt đất. Nó rách rưới, đầy bùn đất, co rúm người đứng ở góc tường. Đây là······ Bắc Huyền, phản diện tương lai Bắc Huyền?
Hệ thống liên tục dặn dò tôi: "Ký chủ, hiện tại bạn đã xuyên thành mẹ kế của phản diện Bắc Huyền, hãy dẫn dắt hắn đi lên con đường chính nghĩa."
"Cáo vốn dĩ xảo quyệt, ký chủ nhất định phải dùng tâm bồi dưỡng, cũng đừng tin lời ngon tiếng ngọt của bọn chúng."
Tôi nghiêm túc gật đầu, xảo quyệt đến đâu cũng chỉ vậy thôi.
Trong tiểu thuyết, sau khi cha của Bắc Huyền qua đời, mẹ kế đối xử với nó rất tàn nhẫn, cũng là nguyên nhân quan trọng dẫn đến sự biến dạng tâm lý của Bắc Huyền.
Cho nên khi tôi đến gần đứa bé con ở góc tường, nó hung dữ nhìn tôi, nheo mắt cảnh giác.
Khi chiếc răng nanh nhỏ xíu ở khóe miệng nó cắn lên mu bàn tay tôi, nhưng lại không hề đau đớn, dù sao hiện tại Bắc Huyền vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Tôi ôm nó vào lòng, lẩm bẩm rằng: "Dơ quá, đã lâu chưa tắm rồi đấy."
Cảm nhận được hơi rung nhẹ của nó trong lòng, tôi nhẹ nhàng vuốt nhẹ theo lông, dịu dàng nói: "Đừng sợ, mẹ sẽ không đánh em nữa đâu, mẹ dẫn em đi tắm nước nhé."
Không ngờ rằng Bắc Huyền lại càng phấn khích hơn, nó cố gắng vùng vẫy quyết liệt.
Lúc này tôi mới nhớ ra, chủ nhân trước mỗi lần nói dẫn Bắc Huyền đi tắm, thực ra là ép nó vào trong nước, đợi đến khi hắn sắp ngạt thở rồi mới kéo lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-me-ke-cua-phan-dien-thu-nhan/chuong-1.html.]
Lặp đi lặp lại hàng chục lần,làm tổn thương nó chỉ để giải trí.
"Thật độc ác!"
Tôi nhăn mày, kiên nhẫn an ủi Bắc Huyền, cuối cùng đã giúp nó tắm xong trong sự phản kháng yếu đuối của nó.
Sau khi tắm sạch, tôi ngạc nhiên nhìn Bắc Huyền trắng trẻo và mềm mại, thật là đáng yêu quá nhỉ~
Bắc Huyền thông minh, sớm nhận ra sự khác biệt của tôi, ánh mắt nó có phần thăm dò.
Bắc Huyền thuở ấu thơ dung mạo như ngọc như ngà, cái đuôi sau lưng khẽ khàng lay động. Nó cất tiếng: “Bà lại muốn giở trò gì, sống hay c.h.ế.t cứ trực tiếp đến đây là được."
Bắc Huyền nhíu mày, dựng đuôi nheo mắt, nhưng mắt lại lén lút liếc nhìn khe cửa.
Tôi khẽ cười một tiếng, quả nhiên vẫn chỉ là trẻ con, miệng lưỡi hung hăng, nhưng thực tế lại đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy trốn. Bắc Huyền thấy tôi thất thần liền chớp lấy cơ hội nhanh như chớp lao về phía cửa.
Tôi mắt nhanh tay lẹ túm lấy gáy nó, khiến nó lơ lửng giữa không trung, giãy giụa vô vọng.
Tôi không thể kìm nén được tình mẫu tử trong lòng, ôm chầm lấy Bắc Huyền thuở ấu thơ và hôn hít mãnh liệt. "Trời ơi, đây nào phải là đại boss phản diện, đây rõ ràng là bảo bối nhỏ bé của tôi."
Bắc Huyền ra sức đẩy mặt ta ra: “Bà là ả đàn bà điên, muốn g.i.ế.c muốn mổ tùy bà, ông nhỏ đây sẽ không khuất phục."
“Con nói gì vậy, mẹ là mẹ của con! Mẹ đi chuẩn bị bữa tối cho con, chờ đó."
Tôi ngân nga hát đi về phía bếp, Bắc Huyền sau lưng tôi đã trở lại vẻ lạnh lùng đề phòng như ngày thường, chỉ có điều trong mắt hiện lên vài phần nghi hoặc.
Khi tôi trở về, Bắc Huyền đã sớm biến mất không dấu vết. Tôi đi đi lại lại tìm kiếm, lo lắng hỏi hệ thống: "Con trai tôi đâu? Con trai tôi to lớn như vậy đâu!!"
Hệ thống: "..."
"Đằng sau ghế sofa."