Xuyên Thành Mẹ Kế Của Phản Diện Thú Nhân - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-05-13 20:48:38
Lượt xem: 561
Dừng lại hết cho tao, trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t nó."
Tôi bị ném xuống đất, tôi quằn quại trong bao tải, cố gắng cởi nó ra, móng vuốt mèo cũng không ngừng cố gắng cắt đứt dây thừng.
Hệ thống bình luận chính xác: "Cô trông giống con giòi á······"
"Bình thường bảo cô ngốc cô không tin, trực tiếp hỏi tôi lấy d.a.o không phải tốt hơn sao, phí sức làm gì?"
Tôi gầm lên: “Đúng là đồ thần kinh, có d.a.o mà không nói sớm!"
Có d.a.o quả nhiên khác biệt, chỉ vài ba nhát là dây thừng đã đứt.
Tôi lật tung bao tải, quả nhiên nhìn thấy Bắc Huyền chặn đường họ.
Hổ sẹo cười nhạo: "Này, đây là hồ ly nhỏ mà mèo em nuôi sao?"
"Đến lúc đó cho mi biết, ai lợi hại hơn."
Bắc Huyền mặt lạnh tanh, trong mắt không gợn sóng, nhìn người hổ như nhìn người chết.
Nó đột nhiên cười, nụ cười tà mị pha lẫn tàn nhẫn: "Được lắm,có người dám ở dưới mí mắt tôi mà đặt ý đồ lên Ninh Ninh."
Hổ sẹo khinh thường: "Thằng nhãi thối giả bộ cái gì, hai đứa kia lên cho tao, cắn c.h.ế.t nó!"
Người rắn rụt rè lùi lại, đó là hồ ly, một trong những kẻ thù tự nhiên của họ…
"Không lên tao cho chết!"
Hổ sẹo dọa nạt, chuẩn bị hạ cẳng tay thượng cẳng chân, hai con rắn đành phải liều mạng, chúng lột bỏ da người, biến thành hai con trăn, uốn éo tiến về phía Bắc Huyền.
"Em trai, đừng sợ, chỉ là một con hồ ly thôi, chúng ta siết c.h.ế.t nó!"
Hai bóng rắn kề cận, thè lưỡi rắn, hung hãn lao vào Bắc Huyền.
Bắc Huyền đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu, đồng tử của nó từ trong ra ngoài nhuộm đỏ, răng nanh ở khóe miệng dần dần dài ra, trong nháy mắt, một con hồ ly đỏ xuất hiện trước mắt mọi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-me-ke-cua-phan-dien-thu-nhan/chuong-10.html.]
Lông của nó dựng đứng, chiếc đuôi sau lưng dựng thẳng, móng vuốt sắc nhọn cào vào mặt đất để lại những vết dài.
Tôi biết, Bắc Huyền lúc này rất tức giận.
Quả nhiên, khi hai con rắn lao vào Bắc Huyền, nó bật cao lên, cắn một phát vào vị trí chí mạng của một con. Cái móng vuốt bên phải cũng không rảnh rỗi, hung hăng vả hai cái vào con rắn còn lại, làm nó mù mắt.
Nhìn thấy răng nanh của Bắc Huyền liên tục đ.â.m vào vị trí chí mạng của con rắn, tôi vội vàng ngăn cản: "Bắc Huyền, đừng mà. Con sẽ bị tống vào tù!"
Thế giới thú nhân cũng có luật pháp và trật tự.
Bắc Huyền lấy lại lý trí, từ từ nới lỏng miệng, hừ lạnh kiêu ngạo, hất hai con rắn ra xa vài mét.
"Thằng nhãi thối, tao xem mày có bản lĩnh gì."
Hổ sẹo gầm lên một tiếng, một con hổ trắng to lớn bỗng nhiên xuất hiện, Bắc Huyền trước mặt nó như một con gà con.
Hổ trắng hung hăng lao vào, đánh cho Bắc Huyền liên tục lùi bước, nó gầm thét một tiếng về phía bầu trời, vô cùng đắc ý.
Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, Bắc Huyền bị hổ trắng vả ngã xuống đất, vết móng vuốt trên n.g.ự.c hằn sâu đến tận xương, m.á.u nhuộm đỏ cả một vùng.
"Dừng tay! Cảnh sát đến rồi!"
Khi hổ trắng suýt nữa giẫm lên đầu Bắc Huyền, cảnh sát thú nhân đến rất kịp thời, họ b.ắ.n một phát s.ú.n.g gây mê khiến hổ trắng ngã gục xuống đất.
Bắc Huyền cũng biến thành hình người, nó ho ra máu, bị thương nặng.
Tôi đau lòng đưa Bắc Huyền lên xe cứu thương:"Hu hu hu, cầu xin các anh, cậu ấy không thể chết!"
Con rắn thoi thóp: "… Chả nói gì, chúng tôi có nói gì đâu?"
Đôi mắt đẹp của Bắc Huyền mở hé, hắn thoi thóp nói: "May mà Ninh Ninh không sao, cho dù tôi c.h.ế.t cũng đáng."
Tôi không còn quan tâm đến việc nó đổi cách gọi tôi là Ninh Ninh nữa, chỉ mong nó bình an vô sự.
Bắc Huyền nằm viện ba ngày, n.g.ự.c quấn đầy băng gạc, nụ cười nhợt nhạt: "Suýt chút nữa là không được gặp Ninh Ninh rồi."
"May mà trời phù hộ, cuối cùng cảnh sát cũng đến."