Xuyên Thành Mẹ Kế Của Phản Diện Thú Nhân - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-13 20:43:44
Lượt xem: 747
Tôi nhìn bóng lưng gầy gò của Bắc Huyền, có chút không hiểu ra sao. Tôi nếm thử miếng thịt hun khói trong chén, ngon mà, trước đây thằng bé không phải rất thích sao?
Mối quan hệ của tôi và Bắc Huyền cải thiện vào một buổi chiều. Hôm đó, nó quên mang hộp cơm, nên trưa hôm đó tôi vội vã đến trường, nhưng lại nhìn thấy một đám thú nhân chặn nó ở góc tường. Bọn thú nhân đó cao to vạm vỡ, dù Bắc Huyền đã lớn lên rất nhiều dưới sự chăm sóc của tôi, nhưng trước mặt họ vẫn là gầy gò yếu ớt. Từ xa, tôi nhìn thấy bọn chúng vung nắm đấm, từng bước tiến đến gần Bắc Huyền······
"Dừng tay!"
Tôi biến thành hình dạng thú, tay chân phối hợp, nhanh chóng lao lên, tách hai đám người ra. "Bọn mày cao to vạm vỡ, dựa vào việc mình to con mà tưởng mình hay ho lắm sao? Bắt nạt kẻ yếu bằng số đông thì có gì hay ho? Nếu hôm nay tao không đến đưa cơm cho Bắc Huyền, thì nó có bị bọn mày bắt nạt c.h.ế.t không!"
Tôi càng nói càng tức, nước mắt cũng không kiềm được mà chảy xuống.
Tôi tưởng tượng Bắc Huyền đầy thương tích nằm trên mặt đất, kẻ bạo hành đắc ý bỏ đi. Đứa bé này vốn không thích thể hiện, chịu thiệt thòi chắc chắn chỉ biết âm thầm nuốt xuống, khó trách lớn lên lại u ám như vậy, lúc nhỏ không có ai chống lưng cho nó. Tôi càng nghĩ càng buồn, Bắc Huyền sau lưng tôi đang nhìn tôi với vẻ khó tin, sự lạnh lùng trong mắt nó cuối cùng cũng tan chảy.
Tôi quay người ôm nó vào lòng: "Mẹ kế sẽ chống lưng cho con, con đừng sợ."
Bắc Huyền do dự đặt tay lên vai tôi, nó mím môi uất ức, hốc mắt đỏ bừng, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. "Mẹ kế, hu hu hu con sợ quá, may mà mẹ đến, không thì con không biết phải làm sao."
Người trong lòng tôi nức nở không ngừng, tôi nắm tay nó, tức giận nói: "Đi, chúng ta đi tìm thầy giáo, tố cáo bọn này bạo lực học đường!"
Bắc Huyền lau nước mắt: "Mẹ kế, dù sao mọi người cũng là bạn học, mẹ đã cảnh cáo họ một lần rồi, chắc họ sẽ không tái phạm nữa. Cho họ một cơ hội nữa đi."
Tôi thương xót ôm nó lần nữa. Thật là một thiên thần nhỏ bé tốt bụng, sinh ra đã mang theo lòng nhân ái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-me-ke-cua-phan-dien-thu-nhan/chuong-3.html.]
Bọn thú nhân sau lưng tôi nhìn nhau, không nói một lời trao đổi ánh mắt:
Người sói: "Lão đại sao vậy, không phải anh ấy bảo tôi so tài sao?"
Người gấu: "Hu hu hu, thời buổi này còn có người kì thị vóc dáng sao, vừa gặp đã nói tôi vai u thịt bắp."
Người khỉ: "Chậc, mùi trà nồng quá······ Tôi đi rửa mắt đây."
Từ ngày hôm đó, Bắc Huyền cuối cùng cũng mở lòng với tôi, nó bắt đầu chủ động chia sẻ chuyện trường học với tôi, cũng sẽ giúp tôi làm một số việc nhà.
Thoắt cái đã mấy năm trôi qua.
Hôm nay, tâm trạng tôi khá tốt, vừa nhào nặn bột mì trong tay vừa nói: "Hôm nay tôi làm mì cho các con ăn."
Tóc tôi búi lỏng lẻo, một lọn tóc bên tai theo động tác trượt xuống, cọ vào má tôi ngứa ngáy, tôi vô thức muốn vén nó ra sau tai, nhưng lại phát hiện cả hai tay dính đầy bột mì.
"Hôm nay con lại được ăn ngon rồi."
Một bàn tay thon dài lướt qua mái tóc tôi, vén tóc cho tôi. Bắc Huyền lười biếng dựa vào tủ bếp, đôi mắt đào hoa mê người ẩn chứa ý cười.
Tôi nhìn Bắc Huyền, bỗng có chút cảm giác lạ lẫm, vài năm trước nó chỉ là một đứa trẻ nhỏ nhắn xinh xắn, vậy mà giờ đây đã cao hơn tôi cả một cái đầu.
Cáo vốn dĩ đã đẹp, Bắc Huyền trưởng thành có đôi mắt sáng long lanh, ngũ quan tuấn tú như tượng điêu khắc trong thần thoại Hy Lạp. Mày và mắt của nó cụp xuống, yên lặng tập trung nhìn vào khối bột trong tay tôi, ánh nắng ấm áp chiếu lên khuôn mặt nó, tạo nên một lớp ánh sáng dịu nhẹ.