Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên thành nam phụ được cưng chiều - Chương 224: Phượng Diễm kiếm (1)

Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:04:42
Lượt xem: 39

## Chương 224: Phượng Diễm kiếm (1)

Tô Lạc nhìn nữ tu kia, nói: "Lam Văn hoa thạch không phải loại đá quý hiếm gì, ngươi muốn mua có thể đến những quầy hàng nhỏ mà mua. Ta là Luyện Khí sư, không phải thương nhân bán quặng."

Nghe vậy, sắc mặt nữ tu kia hơi biến đổi: "Đạo hữu, khối Lam Văn hoa thạch của ngươi vân đẹp, hình dạng cũng đẹp, ta rất thích."

Tô Lạc nghe xong, nhịn không được trợn trắng mắt: "Buồn cười, Lam Văn hoa thạch là loại quặng dùng để luyện khí, không phải để cho ngươi ngắm nghía. Ngươi muốn mua thì tìm người khác mua đi." Nói xong, Tô Lạc định bước đi.

Hai nam tu lập tức xông lên chặn Tô Lạc lại: "Giao đá ra đây, bằng không, ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này."

Nhìn hai tên nam tu hống hách, Tô Lạc nhịn không được trợn trắng mắt: "Đầu óc các ngươi có vấn đề à? Cái gì gọi là giao ra đây? Đá là ta mua, liên quan gì đến các ngươi?"

"Ngươi..."

Nữ tu nhìn Tô Lạc, nói: "Vị đạo hữu này, ta là Độc Cô Mạn Mạn, con gái của Tông chủ Bích Thủy Tông. Nếu ngươi bằng lòng bán khối đá này cho ta, ta có thể trả giá gấp năm lần. Hơn nữa, nếu sau này ngươi đến Đông Châu gặp phải chuyện gì, ta cũng có thể giúp ngươi giải quyết. Ngươi thấy thế nào?"

Nghe vậy, sắc mặt Tô Lạc trở nên rất khó coi, Bích Thủy Tông? Bích Thủy Tông mà có người tốt sao? Bọn họ hảo hảo ngồi trên phi hành pháp khí, đám người Bích Thủy Tông lại dám phá hỏng phi hành pháp khí của bọn họ. Ở Nam Châu, bọn họ tìm được Tinh Thần châu, đám người Bích Thủy Tông lại đến cướp. Tìm được Mộc Linh, đám người Bích Thủy Tông cũng đến cướp. Lấy được Hồn Thủy, đám người Bích Thủy Tông vẫn muốn cướp, thậm chí còn phái cả tu sĩ cấp bảy đến cướp đoạt cơ duyên, đánh Tử Hiên bị thương.

Độc Cô Tín tên nhân tra không biết xấu hổ kia, giữa đường cái còn dám trêu chọc Thượng Quan sư tỷ. Độc Cô Hào tên mặt cười lòng dạ rắn rết cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Độc Cô Lam Lam càng là một con mụ điên rồ không có đầu óc, Độc Cô Mạn Mạn, ngươi thì có thể là người tốt đẹp gì?

"Bích Thủy Tông? Chỉ là một tông môn ở Đông Châu, cũng dám chạy đến Thập Nhị Tháp Châu diễu võ dương oai sao? Ta không biết các ngươi là trời sinh ngu xuẩn, hay là đầu óc có vấn đề. Đừng quên, nơi này là Thập Nhị Tháp Châu, không phải Đông Châu, không phải thiên hạ của các ngươi."

Nghe vậy, sắc mặt Độc Cô Mạn Mạn càng thêm khó coi: "Đạo hữu, ngươi chớ có không biết điều!"

Tô Lạc nghe vậy, nhịn không được cười lạnh: "Hừ, rượu mời rượu phạt ta đều không uống, rượu của Bích Thủy Tông, ta càng không dám uống. Ta sợ trúng độc."

"Ngươi..."

Tô Lạc lạnh lùng nhìn đối phương: "Nhắc nhở ngươi một câu, ở nội thành của Minh Văn thành mà động võ, sẽ bị đuổi khỏi Minh Văn thành." Nói xong, Tô Lạc lách qua hai tên nam tu kia, trực tiếp rời đi.

"Ngũ tiểu thư, chuyện này..."

Độc Cô Mạn Mạn nhìn những người khác, sắc mặt rất khó coi: "Đi thôi, chúng ta về trước đã."

"Vâng!" Đáp lại một tiếng, năm tên tu sĩ đi theo Độc Cô Mạn Mạn rời khỏi.

………………………………

Vài ngày sau, Vương Tử Hiên từ Minh Văn Tháp trở về. Tô Lạc chuẩn bị một bàn thức ăn ngon để bồi bổ cho hắn.

Hai người ngồi ăn cơm, Vương Tử Hiên hỏi: "Lạc Lạc, một tháng nay ta không ở nhà, ngươi vẫn ổn chứ?"

Tô Lạc gật đầu: "Tử Hiên, huynh yên tâm, ta ở đây mọi chuyện đều tốt. Pháp khí bán rất chạy, cung không đủ cầu. Tuy nhiên, có một việc ta cảm thấy rất kỳ quái."

"Ồ, chuyện gì?"

Tô Lạc suy nghĩ một chút, liền đem chuyện gặp Độc Cô Mạn Mạn kể lại một lượt.

Nghe xong, Vương Tử Hiên không khỏi nhướng mày: "Khối Lam Văn hoa thạch kia đâu? Lấy ra cho ta xem thử."

"Ở đây." Nói xong, Tô Lạc lấy một khối đá từ nhẫn trữ vật ra, đặt trên mặt đất.

Vương Tử Hiên nhìn chằm chằm khối đá trên mặt đất, khối đá này màu xám, trên đá có rất nhiều hoa văn màu xanh lam không theo quy luật, hình dạng khối đá nhìn có chút giống hình quả oliu. Khối đá rất lớn, nhìn qua chắc phải nặng khoảng ba mươi cân.

Vương Tử Hiên cúi người xuống sờ sờ khối đá, giơ tay gõ nhẹ xung quanh, kiểm tra gần nửa canh giờ. Hắn nhìn kỹ từng tấc một của khối đá.

Tô Lạc lại gần, hỏi: "Tử Hiên, thế nào rồi? Nhìn ra được gì chưa?"

Vương Tử Hiên đáp: "Khối đá này rỗng ruột, bên trong hẳn là có thứ gì đó, có khả năng là thiên tài địa bảo, bằng không, Độc Cô Mạn Mạn kia không có lý do gì lại cứ bám theo ngươi mua đá."

Nghe vậy, Tô Lạc nhướng mày: "Thiên tài địa bảo? Ý huynh là, Độc Cô Mạn Mạn kia cũng giống như huynh, có Tiên Thiên linh nhãn, có thể phát hiện ra linh bảo mà người khác không phát hiện ra được?"

Vương Tử Hiên suy tư một chút: "Chuyện này ta cũng không dám khẳng định. Ta tìm bảo dựa vào trực giác. Nàng ta tìm bảo có thể là dựa vào Tiên Thiên linh nhãn, cũng có thể là dựa vào yêu thú tìm bảo, hoặc là pháp khí tìm bảo."

Nghe được câu trả lời này, Tô Lạc rất kinh ngạc: "Còn có yêu thú có thể tìm bảo sao?"

"Có, bất quá bản thân loại yêu thú này đã là linh bảo, muốn có được loại yêu thú này không phải chuyện dễ dàng."

Tô Lạc bừng tỉnh gật đầu: "Đúng vậy, loại tồn tại nghịch thiên này, bản thân cũng được xem như là linh bảo."

Vương Tử Hiên nhìn ái nhân: "Lấy cho ta một cái búa, ta muốn đập vỡ khối đá này ra, xem bên trong rốt cuộc là thứ gì."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nam-phu-duoc-cung-chieu/chuong-224-phuong-diem-kiem-1.html.]

Tô Lạc gật đầu đồng ý, lấy một cái búa đưa cho Vương Tử Hiên.

Vương Tử Hiên nhận lấy búa, bắt đầu gõ vào khối đá, rất nhanh khối đá đã bị đập vỡ. Một thanh kiếm nhỏ màu đỏ rực như lửa, lớn bằng bàn tay xuất hiện trước mặt hai người.

"Đây là kiếm sao? Sao lại nhỏ như vậy?"

Vương Tử Hiên lấy thanh kiếm từ trong đá ra, nhìn chằm chằm thanh kiếm, cẩn thận quan sát: "Đây là Phượng Diễm kiếm?"

Trong nguyên tác có nhắc đến Độc Cô Mạn Mạn này, nhưng không nói nàng ta biết tìm bảo. Chỉ nói Tông chủ Độc Cô gia có sáu người con, những người khác đều là tu sĩ hệ Thủy, chỉ có ngũ nữ nhi Độc Cô Mạn Mạn là đơn linh căn Hỏa, nàng ta là một kiếm tu, trên tay có một thanh Thượng Cổ thần kiếm tên là Phượng Diễm kiếm. Nhờ vào thanh kiếm này, Độc Cô Mạn Mạn ở Bích Thủy Tông tung hoành ngang dọc, trở thành Phượng Diễm nữ thần trong tông môn, khiến vô số nam tu theo đuổi.

Tô Lạc nghi hoặc nhìn Vương Tử Hiên bên cạnh: "Tử Hiên, huynh biết thanh kiếm này sao?"

Vương Tử Hiên đưa tay lấy thanh kiếm nhỏ màu đỏ từ trong đá ra, nắm lấy tay Tô Lạc, đặt thanh kiếm vào tay đối phương: "Lạc Lạc, đây là Tiên kiếm, ngươi mau  ký khế ước với nó đi. Nó là thuộc tính Hỏa, rất thích hợp cho ngươi sử dụng."

Nghe được hai chữ Tiên kiếm, Tô Lạc hơi sững sờ: "Tử Hiên, huynh cũng có Hỏa linh căn, hay là..."

Vương Tử Hiên cắt ngang lời Tô Lạc: "Trường Không kiếm thích hợp với ta hơn. Hơn nữa, Trường Không kiếm là pháp khí có tính trưởng thành, thuộc về bán Tiên khí. Ta có Trường Không kiếm là đủ rồi."

Nghe Vương Tử Hiên nói vậy, Tô Lạc khẽ gật đầu: "Vậy cũng được."

Tô Lạc cắn ngón tay, nhỏ m.á.u của mình lên thanh kiếm, ký kết khế ước với Phượng Diễm kiếm. Sau khi được ký kết khế ước, trên thân kiếm lập tức sáng lên từng đạo ánh sáng màu đỏ, từ kích thước bằng bàn tay lập tức dài ra nửa người.

Tô Lạc cầm Phượng Diễm kiếm, nhìn ngọn lửa đang cháy trên thân kiếm, không khỏi nhếch mép cười. Tử Hiên nói không sai, thanh kiếm này quả thật rất hợp với y. Chỉ cần cầm thanh kiếm này, y có thể cảm nhận được bản thân và thanh kiếm này như đã hòa làm một: "Quả nhiên là một thanh kiếm tốt!"

Vương Tử Hiên cười nói: "Lạc Lạc, vận khí của ngươi đúng là nghịch thiên, tùy tiện mua một khối đá, lại mua được một thanh Tiên kiếm."

Nghe vậy, Tô Lạc cười khổ: "Ta đây cũng là mèo mù vớ cá rán. Ban đầu ta muốn mua Lam Văn hoa thạch để luyện chế pháp kiếm, sau khi gặp Độc Cô Mạn Mạn, ta càng nghĩ càng thấy không đúng, liền không động đến khối đá này nữa, định chờ huynh về xem khối đá này rốt cuộc là thứ gì, không ngờ bên trong lại có bảo bối."

Vương Tử Hiên trầm ngâm một lát: "Phượng Diễm kiếm này là Tiên khí khó gặp, Độc Cô Mạn Mạn nhất định sẽ không bỏ qua. Sau này,  cố gắng ra ngoài ít thôi, nếu ra ngoài, chúng ta cùng đi, ngươi đừng tự mình ra ngoài."

Tô Lạc gật đầu: "Ừm, ta biết rồi."

…………………………

Một tháng sau, Tô Lạc đến cửa hàng bán pháp khí, mua nguyên liệu luyện khí, Vương Tử Hiên  đi cùng y.

Hai người đầu tiên đến cửa hàng bán pháp khí bán pháp khí, sau đó mới đi mua nguyên liệu luyện khí. Lần này Tô Lạc dự định mua nhiều nguyên liệu luyện khí một chút, như vậy y có thể ở nhà lâu hơn, có thể ở bên cạnh Tử Hiên, không cần phải chạy ra ngoài thường xuyên.

Sau khi mua xong nguyên liệu luyện khí, hai người liền quay về. Lập tức Vương Tử Hiên  phát hiện có người đang theo dõi bọn họ. Nhận thấy có người bám theo, Vương Tử Hiên cũng không hoảng hốt, trực tiếp dẫn Tô Lạc đi về phía Tây thành môn, rời khỏi Minh Văn thành, đến một ngọn núi hoang gần Minh Văn thành.

Vừa lên đến đỉnh núi, một đám người của Bích Thủy Tông đã ập đến. Vương Tử Hiên  nhìn lướt qua, lần này đến tận hai mươi ba người, thầm nghĩ: Đến thật đông đủ.

Người cầm đầu vẫn là Độc Cô Mạn Mạn, nàng ta  âm trầm nhìn Tô Lạc: "Giao đá ra đây, nếu không, ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi đây."

Tô Lạc gật đầu, lấy một khối Lam Văn hoa thạch từ trong nhẫn trữ vật ra: "Cho ngươi."

Độc Cô Mạn Mạn nhìn chằm chằm khối đá: "Không phải khối này."

Tô Lạc cười khẩy: "Chính là khối này."

"Không phải khối này, là khối ngươi mua một tháng trước."

Tô Lạc cười nói: "Khối đó hả, ta không nhớ rõ để ở đâu nữa."

Độc Cô Mạn Mạn nhìn chằm chằm Tô Lạc: "Ở ngay trên người ngươi."

Nghe vậy, Tô Lạc không khỏi nhướng mày, thầm nghĩ: Xem ra nữ nhân này quả nhiên có bản lĩnh xem bảo. "Không phải đều là Lam Văn hoa thạch sao? Còn phân biệt cái gì nữa?"

"Sao có thể giống nhau được, khối đó..."

Lời của Độc Cô Mạn Mạn còn chưa dứt, Vương Tử Hiên đã trực tiếp lấy trận bàn ra, nhốt hai mươi ba người này vào trong trận bàn lục cấp sát trận.

Tô Lạc quay đầu nhìn ái nhân: "Nữ nhân kia là con gái của Tông chủ, không biết trên người có ngọc bội của tu sĩ cấp bảy hay không?"

"Có hay không thử một chút là biết." Nói xong, Vương Tử Hiên đặt trận bàn xuống đất, sau đó lấy trận kỳ ra, bố trí thêm hai cái sát trận, nhốt trận bàn vào trong sát trận.

Nhốt đám người kia xong, Vương Tử Hiên  và Tô Lạc  ở lại trên núi hoang.

Trên người Độc Cô Mạn Mạn quả nhiên có một khối ngọc bội của tu sĩ cấp bảy, đáng tiếc, nàng ta chỉ có thể dựa vào khối ngọc bội này phá vỡ trận bàn mà thôi, cuối cùng vẫn c.h.ế.t trong sát trận.

 

 

Loading...