Xuyên thành nam phụ được cưng chiều - Chương 813
Cập nhật lúc: 2024-09-05 00:18:01
Lượt xem: 27
## Chương 813: Chém g.i.ế.c Lưu Phong (1)
Đội hộ vệ dẫn theo năm tên đại hán chưa đi được năm bước, đã nghe thấy từng tiếng sấm rền vang dội.
Những người vây xem đều nhìn về phía sau cửa hàng của Tô Lạc, chỉ thấy trên bầu trời từng tia sét màu tím đánh xuống, trong không khí tràn ngập mùi hương thuốc nồng nặc.
“Thơm quá! Đây là đan dược gì vậy?”
“Ta cảm thấy thức hải của mình thanh minh hơn rất nhiều!”
“Đúng vậy, ta cảm thấy những phù văn trước đây không vẽ được, trong thức hải đã thành hình, có thể phác họa ra rồi.”
“Ta cũng cảm nhận được.”
“Đây là đan dược gì vậy? Thật thần kỳ!”
“Đúng vậy, đây là đan dược gì vậy?”
Khúc Phong ngửi thấy mùi hương thuốc nồng nặc, cũng cảm thấy một số vấn đề về phù văn thuật đã khiến hắn bối rối bấy lâu nay, dường như đều có được sự lĩnh ngộ sâu sắc hơn. “Vương đan sư quả nhiên lợi hại!”
Tô Lạc ngửi thấy mùi thuốc, cậu sững sờ. Trong lòng cũng có trận trận minh ngộ. Cậu thầm nghĩ: Tử Hiên đang luyện chế đan dược gì vậy, sao ta lại cảm thấy, đồ phổ tiên khí cấp mười lăm không còn khó như vậy nữa?
Trước đó, việc kinh doanh của cửa hàng không tốt, Tô Lạc vừa trông coi cửa hàng, vừa đọc sách. Cậu đã lấy từ Thừa Kế Tháp ra mấy quyển sách thuật luyện khí cấp mười lăm để đọc. Thế nhưng, Tô Lạc mới chỉ học thuật luyện khí cấp mười lăm, cho nên, đối với rất nhiều thứ còn chưa hiểu rõ lắm, nhưng lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy những thứ trước đây không hiểu, dường như đã có thể hiểu được.
Khúc Phong đứng tại chỗ một lúc lâu, rồi mới xoay người rời đi. Tô Lạc cũng trở lại cửa hàng.
May mà trên kệ hàng đều có khắc phù văn bảo vệ, nếu không, đan dược trong cửa hàng mà bị hỏng hết, vậy bọn họ sẽ tổn thất nặng nề.
Đợi đến khi Khúc Phong trở về sân sau, thì thấy lôi kiếp đã kết thúc. Vương Tử Hiên cũng đã đi ra.
Mã Dương kích động nhìn Vương Tử Hiên. “Vương đan sư, ngài vất vả rồi.”
Vương Tử Hiên nói: “Cũng may mắn, may mà không làm nhục mệnh.” Nói xong, Vương Tử Hiên đưa đan dược cho đối phương.
Mã Dương run rẩy hai tay nhận lấy đan dược, nhìn một cái, là ba viên thượng phẩm, ba viên trung phẩm, phẩm tướng đều không tệ. Hắn vui mừng thu hồi đan dược, đưa một ngàn vạn tiên tinh cho Vương Tử Hiên.
Vương Tử Hiên nhận lấy tiên tinh, cất vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Khúc Phong nói: “Làm phiền Vương đan sư rồi, ta và ngũ sư huynh xin phép cáo lui trước.”
Vương Tử Hiên khẽ gật đầu. “Hai vị tiên hữu đi thong thả.” Nói xong, Vương Tử Hiên tiễn hai người ra khỏi cửa sau.
Hồn lực của Vương Tử Hiên đã đạt cấp mười sáu, luyện chế đan dược cấp mười bốn căn bản chỉ là chuyện nhỏ, sau khi luyện chế xong đan dược, cũng không cảm thấy quá mệt mỏi, hắn bước vào cửa hàng ở sân trước.
Trong cửa hàng có mấy vị khách hàng đang mua đan dược, Tô Lạc đang tiếp đón khách.
Một vị khách quen nhìn thấy Vương Tử Hiên đi ra, lập tức tiến lên chào hỏi. “Vương đan sư, ngài luyện chế xong đan dược rồi.”
Vương Tử Hiên mỉm cười với đối phương. “Là Lý tiên hữu đấy à!”
“Vương đan sư, vừa rồi ngài luyện chế là đan dược gì vậy? Dường như rất đặc biệt? Chắc chắn lại là đan dược hiếm có rồi nhỉ?”
Vương Tử Hiên nói: “Đó là đan dược của Ngũ thiếu gia, là Ngộ Đạo Đan. Là đan dược rất quý giá.”
Lý tiên vương nghe vậy, không khỏi trợn to hai mắt. “Ngộ Đạo Đan sao? Quả nhiên là đan dược rất lợi hại! Vương đan sư ngài có hàng không?” Nửa câu sau, Lý tiên vương dùng truyền âm.
Vương Tử Hiên lắc đầu. “Không có, sáu viên đan dược đều bị Ngũ thiếu gia lấy đi rồi.”
Lý tiên vương nhận được câu trả lời như vậy, có chút thất vọng. “Vậy à!”
Vương Tử Hiên nói: “Ngộ Đạo Hoa rất hiếm, loại đan dược này, người thuê luyện chế không có khả năng chia cho đan sư đâu.”
Lý tiên vương nghe vậy, vô cùng đồng tình. “Đúng vậy, đúng vậy.”
Ngộ Đạo Đan này quả thực là đan dược khó cầu, nếu Vương Tử Hiên là con cháu gia tộc lớn, hoặc là có chỗ dựa vững chắc, có lẽ còn có thể chia được một hai viên, nhưng mà, Vương Tử Hiên này là tán tiên, người như Ngũ thiếu gia, tự nhiên là không muốn chia đan dược cho hắn.
…………………………………………
Buổi tối, Tô Lạc kể lại chuyện ban ngày năm người kia đến gây sự cho Vương Tử Hiên nghe.
Vương Tử Hiên nghe xong chuyện này, sắc mặt vô cùng âm trầm. “Chắc chắn là có người cố ý nhằm vào chúng ta.”
Tô Lạc nhìn chằm chằm vào nam nhân của mình. “Chàng nghi ngờ là Thiệu thị thương hành?”
Vương Tử Hiên gật đầu. “Có khả năng này.”
Tô Lạc nói: “Năm người kia bị đội hộ vệ trong thành bắt đi rồi, phỏng chừng phải bị giam vài ngày. Không biết sau khi bọn họ ra ngoài, có tiếp tục chạy đến gây rối với chúng ta nữa hay không.”
Vương Tử Hiên khẽ hừ một tiếng. “Lại giở trò bỉ ổi không ra gì, thật là ngu xuẩn và ấu trĩ.”
Tô Lạc khinh thường hừ lạnh một tiếng. “Lũ người này, chính là không có bản lĩnh, còn ghen tị với chàng vì chàng giỏi hơn bọn họ. Thật là một lũ lão già c.h.ế.t tiệt.”
Bát Bảo nhìn Tô Lạc và Vương Tử Hiên. Nàng nói: “Hay là ta đến Thiệu thị thương hành xem thử. Giết c.h.ế.t kẻ chủ mưu?”
Vương Tử Hiên lắc đầu. “Không được, muội là thần khí, không thể dễ dàng để lộ thân phận.”
Thủy Linh nói: “Chủ nhân, ngài không phải có Đại Địa Cộng Minh của Thổ Linh sao? Ngài có thể cảm nhận thử xem. Xem thử là ai đang âm thầm giở trò, là ai đến cửa hàng quấy rối, lại còn là ai, lấy độc thảo đến nhờ ngài luyện đan.”
Vương Tử Hiên nghe vậy, khẽ gật đầu. Cũng được. “Ta thử xem.” Nói xong, Vương Tử Hiên nhắm mắt lại.
Tô Lạc đi bên cạnh Vương Tử Hiên, luôn canh chừng bảo vệ hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nam-phu-duoc-cung-chieu/chuong-813.html.]
Một nén nhang sau, Vương Tử Hiên chậm rãi mở mắt ra. Sắc mặt vô cùng khó coi.
Tô Lạc lo lắng hỏi. “Thế nào rồi?”
Vương Tử Hiên trả lời: “Là Lưu Phong, Lưu đan sư của Thiệu thị thương hành đang nhắm vào ta. Hắn cho rằng ta luyện chế ra được đan dược mà hắn không luyện chế ra được, làm mất mặt hắn, khiến hắn bẽ mặt, cho nên, mới phái người đến cửa hàng gây rối, phái người mang độc thảo đến nhờ ta luyện đan, muốn hại c.h.ế.t ta.”
Tô Lạc nghe vậy, sắc mặt vô cùng khó coi. “Tử Hiên, đã hắn muốn g.i.ế.c chàng, vậy thì, không thể giữ kẻ này lại được!”
Vương Tử Hiên nheo mắt lại, không nói gì.
Mộc Linh nói: “Chủ nhân, chúng ta có thể lén lút đi, lén lút về.”
Bát Bảo cũng nói: “Chủ nhân, ngài có thể sử dụng thuật Thổ Độn mà!”
Vương Tử Hiên nói: “Lưu Phong kia có thực lực Tiên Hoàng trung kỳ, thực lực tuy không phải quá cao, nhưng mà, trong thành này dù sao cũng có một vị Tiên Đế! Ta sợ bị đối phương phát hiện.”
Tô Lạc suy nghĩ một chút. “Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không g.i.ế.c Lưu Phong này, ta sợ hắn sẽ còn giở trò xấu xa, gây họa cho chúng ta.”
Vương Tử Hiên trầm ngâm một lúc. “Chờ thêm hai canh giờ nữa. Động thủ vào lúc nửa đêm, cho dù là Tiên Đế, ban đêm cũng phải tu luyện, chúng ta nhanh chóng giải quyết, đừng để đối phương phát hiện.”
Tô Lạc gật đầu. “Được!”
Vương Tử Hiên nhìn Tô Lạc một cái, quay đầu nhìn Mộc Linh và Thủy Linh. “Tiểu Mộc, Thủy Thủy, hôm nay hai đứa phải chăm sóc cẩn thận cho gốc Ngộ Đạo Hoa, tưới bằng tiên lộ trong không gian. Cố gắng bồi dưỡng nó thành hoa tươi cấp mười lăm. Đợi đến khi nó kết trái, ta và Tô Lạc sẽ có thể có được Ngộ Đạo Đan cấp mười lăm. Có thể dùng để đột phá lên Tiên Đế.”
Mộc Linh gật đầu lia lịa. “Ngài yên tâm đi chủ nhân, ta sẽ chăm sóc nó cẩn thận.”
Thủy Linh cũng nói: “Ta cũng sẽ tưới nước cho hoa.”
Tô Lạc nghi ngờ nhìn Vương Tử Hiên. “Tử Hiên, Ngộ Đạo Hoa là gì vậy?”
Vương Tử Hiên mỉm cười, đem chuyện kể lại cho Tô Lạc nghe.
Tô Lạc nghe xong lời kể của Vương Tử Hiên, liên tục gật đầu. “Hóa ra là vậy, thảo nào lúc nãy ta ngửi thấy mùi hương thuốc đó, rất nhiều vấn đề về thuật luyện khí làm ta bối rối đều được giải quyết dễ dàng, hóa ra là loại đan dược này!”
Vương Tử Hiên nói: “Đừng vội, chúng ta có gốc hoa, có thể bồi dưỡng trước, chờ có được Ngộ Đạo Quả, chúng ta cũng có thể luyện chế Ngộ Đạo Đan.”
Tô Lạc khẽ gật đầu. “Ừm, ta biết rồi.”
………………………………
Hai canh giờ sau, Vương Tử Hiên và Tô Lạc trực tiếp sử dụng Thổ Độn đến nơi ở của Lưu Phong.
Trong phòng của Lưu Phong có bố trí kết giới, nhưng lại dễ dàng bị Vương Tử Hiên phá giải.
“Ai?”
Lưu Phong đang ngồi trên giường tu luyện, đột nhiên mở mắt ra. Liền nhìn thấy trong phòng mình có hai nam tử đeo mặt nạ, hai người này đều có thực lực Tiên Hoàng sơ kỳ, tuy rằng thực lực không được vững chắc, nhưng đều là Tiên Hoàng.
Tô Lạc giơ tay ném ra một lá bùa kết giới phong tỏa không gian.
Lưu Phong đứng dậy khỏi giường, cảnh giác nhìn hai người. Hỏi: “Hai vị tiên hữu, tìm ta có chuyện gì sao?”
Vương Tử Hiên không nói gì, trực tiếp đánh một chưởng về phía đối phương.
Lưu Phong nhìn thấy một cái đĩa tròn màu đỏ m.á.u bay về phía mình, hắn vội vàng giơ tay bố trí ba bức tường dây leo.
“Ầm…”
Ba bức tường bị đánh nát trong nháy mắt, Lưu Phong cũng bị đánh bay ra ngoài.
Lưu Phong bay ngược ra ngoài mười mét, đ.â.m sập chiếc giường đá phía sau. Hắn nằm trên đống đổ nát của giường đá, khóe miệng không ngừng chảy máu. “Các ngươi, là ai? Đệ đệ ta… sẽ không bỏ qua… cho các ngươi…”
Nói xong câu cuối cùng đứt quãng, Lưu Phong tắt thở.
Tô Lạc bước tới trực tiếp thu hồi t.h.i t.h.ể của đối phương. Vương Tử Hiên lấy ra một lá bùa lãng quên, lập tức đánh xuống đất. Sau đó mang theo Tô Lạc cùng nhau sử dụng Thổ Độn rời khỏi đây.
Trở về nhà, Vương Tử Hiên lập tức mở ra trận pháp bảo vệ.
Tô Lạc lấy đi ba chiếc nhẫn trữ vật của Lưu Phong, Bát Bảo, Thủy Linh và Mộc Linh trực tiếp luyện hóa t.h.i t.h.ể của đối phương.
Bát Bảo l.i.ế.m liếm môi, nói: “Thi thể Tiên Hoàng, quả nhiên là ngon hơn Tiên Vương nhiều!”
Thủy Linh cũng nói: “Đúng vậy, chỉ kém một cấp bậc, mà giống như chênh lệch rất nhiều!”
Mộc Linh vô cùng đồng tình. “Vẫn là Tiên Hoàng ngon.”
Tô Lạc nghe vậy, bất đắc dĩ trợn trắng mắt. “Tiên Hoàng tự nhiên là khác với Tiên Vương.”
Vương Tử Hiên nhìn nhẫn trữ vật trong tay Tô Lạc. Hắn nói: “Lạc Lạc, em lấy hết tiên tinh của Lưu Phong ra, cất vào nhẫn trữ vật của em, những thứ khác đừng động vào, ta cất vào không gian ngọc bội.”
Tô Lạc khẽ gật đầu. “Được!” Nói xong, cậu lập tức lấy tiên tinh ra, đưa nhẫn trữ vật cho Vương Tử Hiên.
Vương Tử Hiên nhận lấy kiểm tra một chút. Lấy tiên thảo bình thường trong nhẫn trữ vật của đối phương ra, đều cất vào nhẫn trữ vật của mình. Đưa ba cây tiên thảo quý hiếm cho Mộc Linh, bảo Mộc Linh mang đi trồng. Những thứ khác, Vương Tử Hiên không động vào, trực tiếp cất nhẫn trữ vật vào không gian ngọc bội.
Bát Bảo nói: “Còn tưởng rằng Lưu Phong kia lợi hại lắm chứ? Vậy mà lại muốn g.i.ế.c chủ nhân nhà ta. Kết quả, bị chủ nhân nhà ta một chiêu g.i.ế.c chết. Thật sự là quá yếu.”
Tô Lạc nói: “Lưu Phong là đan sư, năng lực chiến đấu không ra sao. Trận pháp cấp mười bốn của Tử Hiên không phải là thứ hắn có thể chống đỡ được.”
Bát Bảo vô cùng đồng tình. “Đúng là như vậy.”