Xuyên thành nhân vật nữ phản diện - Chương 153
Cập nhật lúc: 2024-09-25 22:08:43
Lượt xem: 91
Chương 153. -
Dư Tương vội tỏ ý: “Tôi không cần, đã có một người rồi.”
“Ngọc Khiết, cô thì sao?”
“Anh cô vẫn là nên giữ lại cho cô đi, giờ tôi còn chưa định tìm đối tượng.”
Lạc Hải Đường cắn răng một tiếng, vẫn cười rất đắc ý.
Về đến ký túc xá, Lạc Hải Đường quấn lấy Dư Tương đòi đến ký túc họ chơi, lúc trò chuyện phát hiện thời khóa biểu buổi chiều của hai người giống nhau, đều có tiết thể dục.
“Tương Tương, trước kia chúng ta cũng học tiết thể dục cùng ngày, sao tôi không biết cô nhỉ? Nên quen biết cô sớm hơn, cô thú vị lắm, Ngọc Khiết cũng không giới thiệu cô cho tôi.”
Phương Ngọc Khiết rất bất lực: “Cô chủ à, sao tôi biết cô muốn quen ai chứ.”
Dư Tương nhún vai: “Giờ quen rồi cũng không muộn mà.”
Lạc Hải Đường nghĩ cũng phải, nói về truyện cười đọc được trên báo với cô.
Tần Mộc Lan về đến ký túc xá thì trông thấy một màn này, đưa mắt ra hiệu cho bạn cùng phòng đang nói cười khác, bạn cùng phòng không hiểu, Tần Mộc Lan chuyển tròng mắt, trực tiếp nằm trên giường túm chăn.
Cuộc trò chuyện trong ký túc xá lát sau thì dừng lại, Lạc Hải Đường nhìn Dư Tương, nhỏ giọng nói: “Tôi về trước đây, buổi chiều tiết thể dục lại chơi chung.”
Dư Tương đáp lại, Lạc Hải Đường rón rén rời đi.
DTV
Sau khi cô ấy đi, Tần Mục Lan trừng mắt, toàn là khó hiểu hỏi: “Dư Tương, sao cô chơi chung với Lạc Hải Đường vậy?”
“Sao thế?”
“Con người Lạc Hải Đường này cực kỳ bảo vệ anh cô ấy, tuyệt nhiên không chơi chung với người khác, chính là đứa điên, lúc đầu thì đối xử nhiệt tình với cô, một khi cô nói chuyện với anh trai cô ấy, cô ấy trở mặt ngay!”
Dư Tương lười nhác nằm lên giường: “Tôi đã kết hôn rồi, không có suy nghĩ không an phận gì với anh trai cô ấy, có thể đây là nguyên nhân đãi ngộ của hai chúng ta khác nhau.”
Tần Mộc Lan chợt đỏ mặt, kéo chăn chùm qua đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lòng tốt không được báo đáp.”
Dư Tương không nghĩ như vậy: “Vậy tôi thật cảm ơn lòng tốt của cô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/xuyen-thanh-nhan-vat-nu-phan-dien/chuong-153.html.]
Đến thời gian đi học, Dư Tương rất nhanh dọn dẹp đồ và rời khỏi với Phương Ngọc Khiết, bạn cùng phòng hành động chậm hơn vừa dậy nhìn chằm chằm bóng lưng họ hơi tò mò.
Vương Thục Như nhỏ tiếng hỏi: “Sao Dư Tương không giống người kết hôn gì hết vậy? Sau này có phải cô ấy không ở trong ký túc xá thật không, cũng không chơi chung với chúng ta?”
Tần Mộc Lan chẳng thèm ngó tới nói: “Không chơi chung thì không chơi chung thôi, ai thèm.”
Miệng thì nói vậy, trong lòng cô ta vẫn thấy tiếc, nếu có thể kết thành mối quan hệ tốt, nhà Dư Tương cách trường rất gần, điều kiện trong nhà xem ra cũng rất khá, bỏ lỡ bạn bè thế này thật đáng tiếc quá.
Dư Tương quay lại đẩy cửa đúng lúc nghe thấy câu này, lấy khăn choàng xuống, nhìn ánh mắt trốn tránh của Tần Mộc Lan lạnh lùng cười, không nói câu nào đóng cửa bỏ đi.
Tần Mộc Lan chờ cô đi xong mới dám thở hổn hển, bạn cùng phòng bên cạnh thấy cũng nén cười, người này nhớ ăn không nhớ đánh.
Tiết thể dục buổi chiều, Dư Tương không thích chạy bộ trong lúc bà dì đến, bèn xin nghỉ với giáo viên thể dục, hoạt động tập thể kết thúc thì hoạt động tự do, nhưng không cho rời khỏi sân tập, Dư Tương, Lạc Hải Đường và Phương Ngọc Khiết đứng trong gió lạnh tán gẫu, mãi đến khi chuông tan học vang lên.
Lạc Hải Đường phải về nhà, Dư Tương cũng không ở ký túc xá trong trường.
Phương Ngọc Khiết than thở: “Hai người các cô đi rồi thì chỉ còn lại mình tôi thôi.”
“Ngọc Khiết, cô cũng có thể ở ngoại trú mà.”
“Không được, chạy đi chạy về phiền lắm.”
Hai người vẫy vẫy tay với cô ấy, tay trong tay đi ra ngoài, lúc đến ngoài cổng trường thì gặp Lạc Hải Minh, anh ta đẩy xe đạp đứng bên đường hiển nhiên là đang chờ Lạc Hải Đường về nhà chung, Lạc Hải Đường lập tức tách khỏi Dư Tương, chạy về phía anh trai.
Nói ra cũng khéo lắm, Dư Tương ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy hai người đang đứng gần đấy, hai người kia cũng thấy cô.
Chu Tư Vi vẫy tay với Dư Tương, Dư Lộ cạnh cô ấy cười nhẹ không nói.
Lạc Hải Đường nhìn thấy, ngạc nhiên không thôi: “Dư Tương, cô quen chị Vi sao?”
Dư Tương nhướng mày: “Phải đó, chị ấy là… Chị chồng của tôi, tính vậy chắc không sai, cô cũng quen?”
Chu Tư Vi cũng rất nhanh phát hiện anh em nhà họ Lạc, ngạc nhiên rồi lại vui mừng xấu hổ, năm người vẫn chưa tụ lại cùng nhau, Ninh Miễn chạy xe từ ngoài cổng trường qua, tự nhiên dừng lại ở mục tiêu lớn như thế, trước tiên quan sát sắc mặt Dư Tương, rất nhanh đã khôi phục vẻ tự nhiên.
Sáu người đều có mối quan hệ ngoằn ngoèo, Dư Tương và Ninh Miễn là vợ chồng, Chu Tư Vi là chị họ Ninh Miễn, nhà họ Chu và nhà họ Lạc quen biết nhiều năm, mà Dư Lộ và Lạc Hải Đường sớm đã quen nhau, Ninh Miễn và Lạc Hải Minh quen biết sơ sơ.
Lạc Hải Đường bất bình hỏi: “Tương Tương, sao cô không nói cho tôi biết cô đã kết hôn rồi?”
Dư Tương dở khóc dở cười: “Buổi trưa lúc ăn cơm cô nói đùa tôi có nói tôi đã có một người rồi ấy.”